SAY ĐẮM (tiểu thuyết - Phần 2.29)

SAY ĐẮM

“Trái tim anh gn em như chính cuđời em vy. Nhưng chng bao gi em biếđược nó đâu...”.(R.Tagore)
Y Y Y
Vẫn lại hộp đêm Johnny Wash,
Tường gối đầu lên cánh tay duỗi dài lên kệ quầy bar. Trên tay còn lại, anh xoay xoay đế ly cùng với nhiều toan tính. Qua cuộc trò chuyện nghe lén vào lúc chiều, anh tự nhủ, Chúa đã giúp khi anh đã nuốt trọn cả tấn bi kịch mà Eric và Hạ Lam dành cho nhanh. Anh muốn xuất hiện trong cuộc đời nàng, một lần nữa, với tư cách là chỗ dựa, là anh hùng, là người biết lắng nghe, là người không còn giả dỗi nữa. Và khóe môi anh lại nhếch lên, một nụ cười thỏa mãn.
Lonny đột ngột xuất hiện trước mặt anh với cái đầu ướt nhẹp nước. Bộ quần áo vải da đen của hắn cũng bị phủ một màu bóng do nước mưa. Vẫn như mọi lần, Lonny tỏ ra thô lỗ, giựt mạnh lấy ly rượu trên tay Tường và uống cạn chỉ trong một hơi.
“Này?”, Lonley ấn mạnh chiếc ly rỗng xuống mặt quầy bar, “Mình nên thực hiện kế hoạch đó đi thôi!” Vừa nói, hắn vừa ngoắc tay với tên pha chế đang ở trong quầy, “Lấy một chai mới và một ly khác nữa ra đây. Làm ơn! Hãy nhanh lên”.
Tỏ ra vờ như không hay gì, Tường cười gằn, “Mày muốn gì thế? Kế hoạch nào cơ?”
Lonny cười nhạt thếch. Anh đưa chai rượu lên miệng và dùng răng cạy lấy lắp chai. “Bố khỉ. Mày làm như mày ngoan hiền và không hiểu từ ngu si là gì vậy.” Lonny lại dốc cạn một ly rượu mới. Gã hối thúc, “Vào thẳng vấn đề đi. Khi nào có thể thực hiện lại kế hoạch đó?”
Tường hắt ra một hơi thở dài trong lúc nhìn khuôn mặt bơ phờ của Lonny. “Mày đã suy nghĩ kĩ chưa thế? Khả năng bị tống vào tù cũng cao lắm đấy. Thằng khốn ạ.”
“Hử?” Lonny quắc mắt hỏi lại, “Thế thì mày cũng chỉ là cái thẳng biết tráo đổi rượu giả hay pha chế nước màu thôi.”
“Tên biến thái”, Tường hậm hực. Anh nhảy xuống khỏi chiếc ghế cao, kéo chiếc áo vest vắt trên lưng ghế rồi bỏ ra ngoài.
Giữa quầy bar, Lonny vẫn chửi đổng, “Mày mới là thẳng khốn.”

Y Y Y

Neeley nhanh chóng quàng túi xách lên vai rồi bám theo Tường về hướng lối thoát nhỏ của quán bar. Cô nghĩ mình đủ tỉnh táo và thừa sự bản lĩnh vì đã không lao tới quầy rượu ban nãy để gây gổ tay đôi với hai kẻ đốn mạt.
Chiếc xe do Tường điều khiển lao đi trong đêm khiến Neeley cũng phải rùng mình. Nhưng điều khiến cô mỗi lúc một hoài nghi hơn là, mặc dù Tường đã gửi xe về căn hộ của anh nhưng lại tiếp tục thả bộ trên con đường phố nhỏ hẹp lát đá. Hai tay anh thọc vào túi quần. Bước chân anh nhanh và dứt khoát. Âm thanh của đế giày nện xuống mặt đá nghe vang tai.
Và cuối cùng, Tường cũng chịu dừng chân tại một ngôi nhà cao tầng, cũ kĩ ở con phố cổ Vieux Lyon. Anh đứng rất lâu, đầu ngẩng cao nhìn lên những ô cửa còn sáng đèn. Tần ngần mãi, Tường cũng rút điện thoại ra từ túi quần và nói gì đó với âm thanh rất khẽ.
Gió đêm rít từng đợt, lùa tới khiến làn da Neeley nổi mẩn vì lạnh. Sau mép tường của quán café Muggle , cô cố gắng căng mắt để bắt kịp nhất cử nhất động của Tường. Và Neeley càng choáng váng hơn, Hạ Lam – người mà cô đã cố gắng tin tưởng mới cách đây ít ngày, đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta – người mà cô đã muốn dùng dây quai của chiếc túi xách để siết chặt vùng cổ đến khi tắc thở thì thôi.
Ánh đèn vàng màu lợt, Hạ Lam nói gì đó rồi nhanh chóng quay lưng toan định bước trở vào nhà. Nhưng Tường đã kịp kéo tay nàng, và Neeley không thể nhìn được gì nữa ngoài tấm áo lưng màu da báo của anh. Ngay sau đó, Hạ Lam lắc đầu nhẹ trong lúc gỡ tay Tường ra khỏi tay mình, và đẩy cánh cửa trở vào nhà.
Neeley cảm giác, dòng máu trong người cô đang sôi lên.
Đã từ lâu, cô chẳng còn gì để nói với gã đàn ông sở hữu mái tóc đen kia. Nhưng anh ta tìm đến chỗ ở của Hạ Lam vào lúc nửa đêm lại càng kích thích ‘sự nổi loạn’ trong con người cô, và nhất là sau khi cuộc đối thoại ngắn trong Johnny Wash như gáo dầu đổ vào ngọn lửa vừa mới kịp dịu xuống.
Neeley lao ra khỏi con hẻm nhỏ với những bước đi nhanh và dài. Những giọt sương đêm đổ xuống khiến người cô hơi ẩm nước. Hai bên thái dương, chúng đập rần rật.
“Hạ Lam? Mở cửa cho tôi ngay! Hạ Lammmm…?” Neeley gào lớn. Hai tay cô chắp bên hông. Chiếc quần jean bó sát lấy đôi chân dài liên tục đá văng vào lớp cửa cổng. Và trông cô càng ngổ ngáo hơn khi chiếc áo khoác được buộc vắt chéo lấy cơ thể. Neeley thở gấp. “Hạ Lam? Chị mở cửa ngay cho tôi?”
Cánh cửa vừa mở ra, Hạ Lam hoảng hốt khi gặp Neeley mới mái tóc bết sương, dài rủ xuống khuôn mặt, cùng đôi mắt như đang chứa lửa.
Bất ngờ, cánh tay Neeley đưa nhanh về phía trước, những ngón tay cô như nhánh rễ một loại đậu thần, xòe ra, và siết lấy chiếc cổ dài mềm yếu của Hạ Lam.
Hạ Lam hoảng hốt. Nàng chỉ kịp phản ứng bằng một tiếng kêu thảng thốt, “Em…” rồi nghèn nghẹn vùng cổ họng.
Những ngón tay Neeley siết lại. Nhanh như cắt, cô dồn trọng lực đẩy sát cơ thể Hạ Lam về phía bức tường đối diện, đồng thời, chân phải đạp mạnh vào cánh cửa nhà để chốt khóa.
“Chị nói ngay? Đồ chết tiệt! Chị và gã tóc đen kia đã tráo đổi rượu giả đúng không?” Nhưng ngón tay Neeley siết chặt hơn nữa. Giọng cô rít qua kẽ răng. “Đồ khốn! Nửa đêm còn xuống dưới để hẹn hò ư? Chị còn dám chối nữa không? Hả? Hai người còn mưu tính gì nữa? Hạ Lam? Cha Dexter của tôi đã làm hại gì chị? Chị nói đi? Cha đã làm gì cơ chứ? Ngoài việc cưu mang mẹ Amy?”
Cổ họng Neeley cũng nghẹn đặc lại. Nước mắt Hạ Lam không ngừng chảy, làm ướt đẫm hai bên bầu má. Nàng đã bất lực và buông xuôi kể từ sau cuộc gặp gỡ với Eric tại văn phòng vào sáng nay. Chỉ mình nàng hiểu, lòng nàng đã chết.
“Hạ Lam? Con bé Neeley lại say à?” Giọng bà Amy khe khẽ. “Để mẹ ra phụ con lôi con bé vào phòng. Nó nặng cân lắm ấy!”
Nhưng bà Amy chẳng kịp cài cây châm vào mớ tóc dày vừa búi vội. Bà lật đật chạy về phía trước cửa phòng khách. “Neeley! Buông tay ra ngay! Con sẽ làm Hạ Lam chết ngạt đấy! Neeley?”
Bà Amy giằng bàn tay ra khỏi cổ Hạ Lam. Tay Neeley vừa buông khỏi cũng là lúc cả người Hạ Lam ngã khụy xuống sàn nhà. Bà Amy hoảng hốt đỡ người nàng vào ghế sô pha trong phòng khách. “Hạ Lam. Chúa tôi! Nhìn mẹ này! Con có nghe thấy không?”
Hạ Lam gật gật đầu. Nước mắt nàng vẫn không ngừng chảy xuống. Cổ họng nàng nghẹn ứ với những tiếng nấc đứt quãng. Nàng đỡ lấy ly nước lọc từ bà Amy, cố gắng lết ra khỏi ghế sô pha và tiền về phía cửa chính. Hai bàn tay run rẩy của nàng ôm lấy ly nước và chìa về phía Neeley. Giọng nàng hụt hơi, “Nee…ley? Em uống…đi. Không phải…, hoàn toàn không phải…, như em nghĩ đâu?” Neeley?”
Cánh tay Neeley vung mạnh. Cả ly nước đổ văng xuống thảm sàn nhà. “Chị còn dám gian dối ư? Chị là kẻ lố bịch, và không có lòng tự trọng.” Neeley phản ứng quyết liệt. Cô nhìn về phía bà Amy đang đứng giữa phòng. “Mẹ Amy, chính là Hạ Lam – người đã thông đồng với Tường và gã trợ lý của Eric – tên Lonny. Họ toàn là những kẻ ăn cắp.”
Bà Amy kéo vội Hạ Lam về phía mình, và cánh cáo Neeley, “Con không được ăn nói hỗn láo. Chị con đang phải tìm kiếm giấy tờ và mọi bằng chứng ở công ty Eric. Sao con không chịu hiểu điều này thế?”
“Chị ta đang đóng kịch. Sao mẹ không tin con cơ chứ? Mới cách đây ít phút, chính con đã nhìn thấy chị ta còn xuống dưới nhà gặp Tường, mẹ biết không?”
“Anh chị là bạn của nhau từ thời nhỏ. Không gì cả. Neeley, con biết điều này không? Và chính Tường đã bỏ rơi Hạ Lam để yêu con khi cậu ta sang Pháp du học.” Bà Amy nổi giận.
“Mẹ…”, Hạ Lam níu lấy tay bà Amy, “Bỏ qua mọi chuyện đi mẹ. Tụi con giờ chỉ là bạn bè thôi.” Và nàng quay sang bên Neeley, “Bọn chị chỉ là bạn, giống như em và anh ta hiện giờ vậy.”
Neeley cười khổ sở. Tại sao cô luôn là người biết mọi chuyện khi màn kịch trớ trêu này đã kết thúc. Tường bỏ Hạ Lam để yêu cô, và cô đã phải trả giá, Franck vì Hạ Lam mà bỏ rơi cô trước thềm của ngày cưới.
Không nói gì thêm, Neeley bỏ nhanh về phòng. Vừa đi, cô vừa lẩm bẩm, “Khốn khiếp. Thật khốn khiếp mà. Con sẽ không tin vào Chúa nữa. Không tin nữa.”
Hạ Lam cũng theo bà Amy trở về phòng ngủ.
Nàng không còn cảm giác đau đớn nữa.
Tâm hồn nàng – đã – úa – khô – rồi.

Y Y YBa giờ sáng, Hạ Lam trở mình dậy để xuống phòng bếp. Cái bóng đen ngồi khom người ở góc phòng khiến nàng khẽ rùng mình. Nhấn công tắc điện, Hạ Lam nhận ra Neeley và vội đỡ cô ngồi lên chiếc ghế cao ở bàn ăn.
“Sao em không ngủ? Ngày mai có sức đâu mà đi học cơ chứ?” Nàng kéo chai rượu mà Neeley ôm khư khư trong lòng về phía mình. “Và cũng đừng uống rượu nữa. Rốt cuộc, rượu cũng chẳng giải quyết được gì? Em thừa hiểu mà, đúng không?”
Neeley chỉ nhìn chằm chằm, “Chị có đau không?”
“Chị không sao, cũng chẳng đau lắm”, Hạ Lam lắc đầu.
“Vậy chị có giận em không?”
“Không! Mà giận cái gì cơ chứ?”
Neeley bật cười thành tiếng, “Chị cứ cư xử tốt với tất cả mọi người như vậy, bảo sao, gã nào cũng đổ gục.”
“Thôi nào. Chuyện xưa lắm rồi ý.” Hạ Lam chối bỏ trong lúc mở tủ kính để cất chai rượu về vị trí cũ. Khi trở lại bàn ăn, nàng hỏi thẳng tuột, “Neeley! Em nói cho chị biết được không? Em mới biết thêm thông tin về Tường và gã Lonny?
“Lúc tối, em vào Jonny Wash để bàn chuyện với người luật sư, em nghe họ nói về rượu giả, nước phẩm màu.” Neeley ủ rũ kể lại. “Chúa tôi! Họ đều chẳng phải là tay chân của tên Eric hay sao? Em sẽ không để yên vụ này đâu. Họ thật đáng khinh bỉ.”
Hạ Lam ngồi lặng người. Tay nàng tì lên bàn. Chẳng lẽ những gì nàng suy luận là đúng? Để đạt được vị trí như hiện tại, Tường đã bán đứng cả gia đình ông Dexter Marc vào cái ngày mà họ đã tin tưởng để anh có thể tự do ra vào nhà kho chứa  trong những ngày chuẩn bị cho mùa lễ hội rượu vang Beaujolais Nouveau Day năm ngoái?
Neeley đập bàn, “Hạ Lam? Chị đang suy nghĩ gì vậy?”
“Không có gì. Chị chỉ thắc mắc, nếu điều này là sự thật, thì họ làm vậy là vì nguyên nhân gì cơ chứ?”
“Có Chúa mới biết được!” Neeley cười nhạt nhẽo rồi bỏ lên lầu. “Chúc Hạ Lam ngủ ngon! Em rất tiếc về mọi chuyện.”
Nàng đưa tay vẫy lại, “Ừ. Ngủ ngon nhé, cô bé!”
Nhưng trước khi chuẩn bị về phòng ngủ, nàng nghe thấy tiếng đàn piano ở đâu đó đột nhiên cất lên phá tan bầu đêm tĩnh mịch.
Và đêm nay, Hạ Lam cũng không bao giờ biết, phía đối diện căn nhà cao nơi nàng đang ở, là sự tồn tại của một người đàn ông cũng đang thức suốt đêm, chàng khoác trên mình chiếc áo bông trắng, những ngón tay dài của chàng lướt nhảy trên từng phím piano màu trắng…
‘Anh đã yêu. Anh đã chịu đựng.
Anh đã yêu. Anh cũng đã chịu đựng.
Anh đã luôn hạnh phúc, nhưng vẫn còn thiếu một thứ gì đó.
Anh đã thấy tự hào. Anh cũng đã trải nghiệm.
Anh đã sống một cuộc sống của mình nhưng vẫn còn thiếu một thứ gì đó.
Anh không thể tìm thấy Chúa, không thể tìm thấy thứ gì.
Những nơi anh đã qua, mọi buổi tối đều cô đơn.
Anh đã yêu. Anh đã khóc.
Anh đã hi vọng. Khát khao.
Em là hơi thở của anh.
Anh đã cười gian dối. Anh chỉ nhìn thấy mỗi em.
Em là nước mắt của anh.
Em là nỗi đau đớn anh chịu đựng.
Em ở trong tim anh…

Y Y Y

Trước nhà thờ Cathédrale St-Jean là một bồn phun nước lớn, bao quanh bởi những con đường lát đá tấp nập người qua lại. Hai ngọn tháp của tòa xây theo kiến trúc La Mã và Gothic mạnh mẽ vươn mình trên bầu trời Lyon trong vắt. Hạ Lam mải miết ngắm nhìn khung cảnh xung quanh trước khi đặt chân vào thánh đường.
Nhưng khi những bức tranh cổ đẹp như huyền thoại vừa lọt vào tầm nhìn của Hạ Lam, sự nhốn nháo của mọi người ở xung quanh bồn phun nước phía trước nhà thờ đã phá tan bầu không gian tĩnh mịch mà nàng vừa mới chạm chân tới. Họ nói, ‘Anh ta bị bắn rồi. Ai đó đã bắn anh ta. Ở đầu? Vị trí đầu ấy!”
“Hana?”, một người đàn ông to lớn hỏi lại, “Anh muốn tôi gọi Hana giùm đúng không?”
“Phải”, một người đàn ông khác gối đầu trên cánh tay khẽ chớp mắt, “Làm ơn! Hana? Cô ấy ở kia?” Và cánh tay anh ta đưa về phía cửa của nhà thờ Cathédrale St-Jean – nơi có người con gái thướt tha trong bộ váy trắng dài cũng đang nhìn về phía đám động hết sức nhộn nhạo. Tiếng thở đuối dần, “Là cô ấy đấy! Hana?”
Một người đàn ông khác chạy về phía cửa nhà thờ. “Cô gái? Cô tên Hana? Anh ta đang tìm cô. Anh ta bị thương rồi.”
Chỉ có Eric Paul mới gọi nàng là Hana? Hay đó chỉ là sự nhầm lẫn? Hoặc ngược lại, tại sao chàng lại ở đây, và bị thương là thế nào?
Hai tay nàng nhấc cao chân váy và chạy xuống khỏi những bậc thềm. “Vâng. Hana. Tôi tên Hana. Ai đang kiếm tôi sao? Nhưng bị thương ư? Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
“Làm sao tôi biết chuyện gì đang xảy ra cơ chứ?” Người đàn ông lạ mặt thở hổn hển cũng đang chạy theo. “Tôi thấy anh ta bị bắn vào đầu. Và anh ta chỉ tay về phía cô.”
“Chúa tôi!” Hạ Lam thốt lên. Cũng vừa lúc tới đám đông, nàng vươn cánh tay để tìm kẽ hở. “Làm ơn đi! Tránh ra? Eric? Eric? Không phải anh đâu? Chúa tôi!”
Nhưng khi nàng nhìn thấy người đàn ông với đám máu đang chảy rỉ ra từ đám tóc, đầu anh nằm gối lên cánh tay của một người đàn ông khác, Hạ Lam đã không thể phản ứng gì thêm. Nàng ngồi sụp xuống bên cạnh, bàn tay nàng đưa ra siết chặt lấy bàn tay chàng. Nhẹ nhàng, nàng đỡ lấy đầu anh gối lên cánh tay mình. Máu bắt đầu thấm vào cánh tay áo voan trắng. Giọng nàng run lên, “Eric? Ai đã làm việc này? Chúa tôi!”
Chàng mở căng mắt để cố nhìn lấy khuôn mặt Hạ Lam. Nàng cũng cúi sát mặt mình vào gần mặt anh. “Đừng nhắm mắt! Eric? Làm ơn? Hãy nhìn em này? Hãy nhìn em đi?”
Nhưng đáp lại nàng, đôi mắt chàng đã gần như nhắm nghiền lại. Khóe môi chàng hơi cong lên, “Anh… xin… lỗi… vì… Hana. Anh yêu…em…”
Đôi môi nàng đặt nhanh lên môi anh. “Em yêu anh. Tỉnh lại đi? Eric? Em cũng yêu anh mà.”
Và những người ở bệnh viện đã đưa Eric đi. Cảnh sát  cũng bao vây khắp xung quanh khu vực.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, chỉ chưa đầy hai phút.
Y Y Y

13 giờ 45 phút, tại phòng Ao,
Hạ Lam đưa mắt nhìn bốn xung quanh của căn phòng thẩm vấn rồi ngồi xuống chiếc ghế dài. Phía bên kia chiếc bàn lớn là viên cảnh sát trong bộ quân phục màu xanh nước biển đậm. Giọng anh ta lạnh lùng.
“Tên?”
“Hạ Lam.”
“Họ Hạ?”
“Không. Trần.”
Anh ta tiếp tục, “Trần Hạ Lam?”
“Phải!”
“Sao mọi nhân chứng đều gọi cô là Hana? Vậy tên Tiếng anh?”
“Yoana Trần. Hana là tên gọi thân mật của Eric đối với tôi.”
“Cô và ông Paul là mối quan hệ gì?”
Nàng cắn môi, “Anh ấy là người tôi yêu.”
“Anh ta là một người có tiếng tại Lyon này.” Viên cảnh sát cau mày nói, “Anh ta còn có khoản tài sản kếch xù?”
“Vâng.” Anh ta muốn ám chỉ, tình yêu của nàng nhuốm mùi vật chất ư? “Nhưng anh ấy cũng yêu tôi.”
Viên cảnh sát gật đầu và đưa ra một loạt những câu hỏi khác về quốc tịch, thân phận, địa chỉ. Quá năm phút, anh ta mới bắt đầu với những câu hỏi liên quan đến chủ đề chính. “Sự việc xảy ra như thế nào? Càng chi tiết càng tốt.”
Hạ Lam ôm lấy đầu. Những ngón tay nàng luồn vào mớ tóc đen, dày mà lạnh buốt của mình. Nước mắt nàng vẫn chảy ròng suốt nhiều giờ qua kể từ lúc sự việc xảy ra, quá sững sờ. “Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Quá kinh khủng. Khi tôi gặp anh ấy, máu đã ướt đẫm trên tóc Eric rồi.”
Viên cảnh sát liếc nhìn cánh tay áo của Hạ Lam, nó vẫn còn đầy vết máu đã khô rồi tiếp tục ghi chép.
Hạ Lam nói tiếp, “Và anh ấy cũng không nói với tôi, ai là người đã gây ra chuyện này.”
“Ông Paul có nói gì hơn với cô không?”
“Có! Nhưng đó là  vấn đề cá nhân.”
Viên cảnh sát ngẩng đầu, và nhìn nàng bằng con mắt sắc lẹm, “Hãy nói ra. Cô Trần!”
“Anh ấy nói, anh ấy xin lỗi, vì đã, yêu tôi.”
“Hai người đã xảy ra chuyện gì… trước khi ông Paul gặp nạn ư?”
Đầu nàng đau như muốn vỡ. “Khoan đã. Tình trạng của anh ấy hiện tại thế nào rồi? Tôi rất lo lắng, thực sự, rất lo lắng.”
“Anh ta vẫn đang ở phòng cấp cứu. Nếu Chúa chưa muốn gặp, anh ta sẽ được mổ để lấy viên đạn ra. Còn mọi nghiệp vụ liên quan đến sở cảnh sát thì tôi không thể nói gì hơn.”
“Nghĩa là anh ấy vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm.”
“Tôi tin vào Chúa, ông Paul sẽ trở lại với chúng ta”, anh cảnh sát khẽ cười mỉm.
“Cảm ơn”, Hạ Lam ủ rũ.
Bàn tay nàng vẫn còn vệt máu khô, đưa lên và ôm lấy khuôn mặt. Nàng chìm trong tuyệt vọng, mỗi lúc một sâu hơn. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên để tiếp tục cuộc thẩm vấn, bất ngờ, Hạ Lam nhận ra trên màn hình trước mặt, Tường, Lonny, và Neeley cũng đang được thẩm vấn ở những phòng khác nhau.
Rất nhanh chóng, viên cảnh sát nhận ra nét mặt thay đổi của nàng. Giọng anh ta mỗi giây qua càng thêm đanh lại, “Hãy thành thật. Cô Trần. Tôi luôn có cảm giác kể từ khi bắt đầu nhận nhiệm vụ của vụ án nông trường Berlotti Marc vào hồi đầu tháng hai, cô và những con người kia là mắt xích quan trọng trong đường dây tội phạm này.”
Hạ Lam bác bỏ, “Tôi nghĩ, anh nên cẩn thận trước những phát ngôn, bởi tất cả vẫn đang là một dấu hỏi. Và anh không có quyền buộc tội người khác.”

Y Y Y

14 giờ, tại phòng A4.
“Tôi chẳng liên quan gì đến vụ việc ám sát Eric cả,” Tường khẳng định, “Tôi chỉ là gã nhân viên có tí quyền quản lý nhỏ ở trong tập đoàn Paul. Chúng tôi rất ít khi gặp nhau, và gần như là chẳng bao giờ nói chuyện.”
Vừa nhấn nút màn hình, viên cảnh sát vừa hỏi lại, anh ta cũng không quên đánh mắt ra kí hiệu với Tường. “Hãy nhìn họ. Theo điều tra của chúng tôi, vụ ám sát ông Paul còn liên quan tới cả việc nông trường Berlotti Marc đột nhiên phải đóng cửa nữa.”
Mồ hôi bắt đầu túa ra trong lòng bàn tay Tường. Anh lúng túng, “Tôi chẳng hiểu anh đang nói đến cái quái gì cả.”
“Neeley Marc? Anh biết cô ta chứ? Cô ấy đã làm đơn để tố cáo anh và một người nữa ra tòa vì tội tráo đổi rượu giả trong đợt Tết vừa qua.” Viên cảnh sát đẩy một tờ biên bản về phía mặt Tường. “Còn đây là biên bản thu giữ chiếc xe tải đang trên đường trở rượu tới quán bar Le Voxx ở đường Rued’Algérie vào lúc mười một giờ trưa nay. Số lượng rượu giả còn nhiều gấp ba lần so với vụ kiện vào cuối tháng một.”
Tường mất kiểm soát. Anh ngẩng mặt nhìn lên phía màn hình. Hạ Lam ngồi ủ rũ với đôi bàn tay vò tung mái tóc rối. Neeley đang cặm cụi ngồi một mình trong phòng trống để viết cái gì đó. Còn Lonny – gã đầu hói đang ra sức nói với hai tay khua loạn xạ trong không khí.
Cuối cùng, Tường chối đẩy, “Tôi không biết chuyện gì cả. Làm ơn đi. Hãy tin tôi. Tất cả đều là chủ ý của Lonny. Và gã là tên đồng tính bẩn thỉu nhất mà tôi từng biết. Anh ta hệt như một gã điên vậy.”

Y Y Y

14 giờ 10 phút, tại phòng A2,
Sau khi nhìn phản ứng của Tường trên màn hình thu nhỏ ở phòng kế bên, Lonny thẳng thắn tuyên bố, “Tôi chẳng liên quan gì đến vụ này cả. Anh hãy tra hỏi cái tên tóc đen kia kìa. Hắn ta yêu Hạ Lam say đắm. Có Chúa mới biết được, anh ta đã ám sát Eric Paul là vì cô nàng. Hãy tin tôi đi, Eric trúng đạn là vì gã tóc đen khốn khiếp đó. Tôi chưa bao giờ có ý định hãm hại Eric…, mặc dù tối qua, chúng tôi có xảy ra xích mích.”
Viên cảnh sát ra lệnh, “Cứ tiếp tục đi.”
“Anh ấy tống cổ tôi ra khỏi nhà. Anh biết đấy, đêm qua, trời đổ cơn mưa tầm tã đến ngập đường vào lúc tám giờ tối. Tôi đã rất cố gắng để khuyên ngăn Eric khi anh ấy dường như đã hóa điên kể từ sau vụ nông trường Berlotti Marc.”
Viên cảnh sát ngắt lời Lonny, “Eric liên quan đến cả vụ phá sản ở nông trường Berlotti Marc vào tháng một?”
“Anh ấy căm ghét ông Dexter, vô cùng căm ghét.”
“Anh biết lí do chứ?”
Lonny chỉ lắc đầu, “Eric nói đó là chuyện riêng của gia đình anh ấy. Anh ấy muốn trả thù. Nhưng chủ yếu vẫn là gã tóc đen kia. Chính hắn ta đã làm mọi chuyện.”
“Cụ thể hơn nào, anh bạn?”
Hai bàn tay Lonny nắm lại và đặt lên bàn. Anh vẫn hiểu Tường hơn bao giờ hết, gã ta chưa bao giờ là người cùng hội cùng thuyền với anh. Tường chỉ lợi dụng anh để có một công việc với mức lương khá khẩm tại thành phố Lyon ngay sau ngày tốt nghiệp đại học để không bị tống cổ về Việt Nam mà thôi.
“Tôi quen Tường rất ngẫu nhiên vào trước cái ngày sắp diễn ra mùa lễ hội rượu vang năm ngoái tại chính nông trường Berlotti Marc. Anh ta chủ động làm quen với tôi bằng những câu hỏi có chủ đích. Tôi dễ dàng nhận ra anh ta là kẻ tham vọng và xảo quyệt. Anh ta còn khoác lác nói sẽ là con rể tương lai của ông Dexter. Anh ta được tự do di chuyển trong các kho chứa, phòng thí nghiệm hay pha chế. Và tôi đã lợi dụng anh ta bằng lời hứa, anh ta sẽ vào tập đoàn Paul làm việc sau mùa nghỉ lễ Tết. Và vào giữa đêm đầu tiên của mùa lễ hội, chính tên Tường đã dẹp đường để vài người công nhân sau khi được lót một khoản tiền của nông trường đã pha phẩm màu, trộn hương liệu kèm theo nước lọc và xếp rượu giả vào mỗi thùng, đóng gói lại như cũ để chuyển đi.”
Lonny dừng lại và liếc nhìn lên màn hình. Một ý nghĩ chết tiệt lại lóe lên trong đầu, “Hạ Lam là đứa khốn khiếp.”

Y Y Y

14 giờ 40 phút, tại phòng Ao.
 “Tôi vô cùng sửng sốt khi hay tin nông trường phải ngừng hoạt động, kèm theo đó là vô số đơn kiện tụng của nhà hàng hay quán bar. Như tôi được biết, toàn bộ  những nguồn hàng được đưa tới đó đều là do công ty của Eric đứng ra đại diện cho nông trường. Vì thế, tôi quyết định tới công ty Eric làm việc. Và hôm nay mới chỉ là ngày thứ ba”, Hạ Lam nói với viên cảnh sát. “Tôi đã nghĩ mình sẽ tìm được chứng cứ, sổ sách hay số liệu gì đó liên quan đến vụ rượu giả của gia đình khi được nhận vào làm ở phòng quản lý hồ sơ. Nhưng ngược lại, mọi thứ không như tôi tưởng tượng. Tôi rất tuyệt vọng.”
“Nghĩa là cô nghi ngờ ông Paul?”
“Eric đã thừa nhận với tôi vào buổi chiều ngày hôm qua tại văn phòng. Thật quá kinh khủng. Anh ấy liên quan đến vụ việc này. Lúc đó, tôi không thể bình tĩnh được. Tôi chạy trốn khỏi anh ấy. Sau đó, tôi nghỉ làm ở văn phòng và trở về nhà.”
“Vậy còn sáng nay?”
“Tôi nghĩ mọi thứ đã đến hồi kết thúc. Vì thế, tôi nghĩ mình cần phải cầu nguyện trước khi mọi thứ tồi tệ có thể xảy ra. Neeley và người luật sư của nông trường Marc đang gấp rút hoàn thành mọi thủ tục cần thiết trước khi đưa ra tòa. Còn tôi sẽ trở lại Việt Nam, và cuộc sống này sẽ không còn những cơn trấn động dữ dội nữa.”

Y Y Y

15 giờ 5 phút, tại phòng A7.
“Cô Marc? Tại sao cô lại cho rằng, chúng tôi cần phải tin mọi lời khai của cô, trong khi đó, cô rất căm giận ông Paul chứ?”
Neeley nóng mặt, “Vậy thì tôi sẽ nói thẳng cho các người biết, tôi giết Eric thì được gì? Tôi muốn công ty của hắn ta phải thua lỗ, rồi phá sản giống như anh ta đã làm với gia đình tôi vậy.” Neeley tiếp tục chế nhạo, “Dòng tộc Paul to lớn và vĩ đại ư? Không đâu! Gã Eric đang làm giàu trên xương máu và công sức lao động của hàng bao nhiêu con người đấy. Các anh đừng vội cho rằng dã tâm của tôi là lớn, là trò bẩn thỉu. Làm ơn đi.”

Y Y Y

15 giờ 50 phút, tại phòng A2.
“Từ khi Eric về Việt Nam để đón Franck quay trở lại Lyon, anh ấy đã gặp Hạ Lam. Họ về Pháp trên cùng một chuyến bay. Eric bỏ mặc tôi ở phi trường khi quyết định ra ga để đưa cô ấy về nông trường ấy. Sau đó, anh ấy tỏ ra không còn muốn ở bên tôi nữa. Mọi chuyện xảy ra mỗi ngày, anh ấy cũng không chia sẻ với tôi như trước kia.” Lonny đau khổ nói, “Tôi vô cùng buồn bã.”
“Giữa anh và ông Paul là mối quan hệ gì?”
“Tôi là trợ lý của anh ấy suốt sáu năm qua. Chúng tôi đã có khoảng thời gian tuyệt vời.”
Viên cảnh sát hỏi thêm, “Anh là dân đồng tính?”
Lonny gật đầu xác nhận. Viên cảnh sát hỏi tiếp, “Ý anh là, ông Paul cũng là người thuộc cùng thế giới với anh?”
“Tôi nghĩ thế, và chắc chắn như thế…, cho đến cái ngày, Eric phải về Việt Nam để đón em trai trở về nước. Và anh ấy đã gặp Hạ Lam.”

Y Y Y

16 giờ 20 phút, tại phòng A4.
Tường đã tỏ ra thành khẩn hơn, “Tôi xin nhận tội vì vụ tráo đổi rượu giả ở nông trường Berlotti Marc. Nhưng vụ ám sát Eric không phải là tôi.”
“Có nguồn tin báo, anh muốn quan hệ của mình được cải thiện lại với cô Trần Hạ Lam. Tuy nhiên, cô ấy và ông Paul đang có tình cảm riêng tư?” Viên cảnh sát vẫn vừa viết lời khai vừa tra hỏi.
“Đúng là như thế. Nhưng viện ra một lí do để giết một mạng người, anh không cảm thấy việc làm đó là quá ngu ngốc hay sao? Tôi biết Eric đã thú nhận mọi việc xảy ra ở nông trường với cô ấy, bởi gần trưa ngày hôm qua, tôi đã bám theo Hạ Lam và nghe được cuộc trò chuyện của họ ở phía sau cánh cửa ngay khi cô ấy nhận một cuộc gọi từ anh ta. Tôi đã lên kế hoạch, mình chỉ cần ở bên, chia sẻ, chăm sóc cô ấy trong vòng một khoảng thời gian bởi tôi biết tính tình cô ấy rất hay mủi lòng và thường cảm kích. Chúng tôi cũng đã có khoảng thời gian rất lâu ở bên nhau khi còn ở Việt Nam.  Anh biết đấy, tình cũ thường dễ yếu mềm.”
“Vậy anh có suy nghĩ gì về vụ ám sát ông Paul không?”
“Anh ta là doanh nhân trẻ và thành đạt mà”, Tường nói, “Tôi thiết nghĩ, kẻ thù của anh ấy ở miền đông nước Pháp này hẳn cũng không ít đâu.”

Y Y Y

17 giờ 10 phút, tại phòng A2
Lonny nhăn nhó, “Tôi không hại Eric. Tôi yêu anh ấy còn chưa đủ, sao tôi lại phải giết anh ta cơ chứ?”
“Vậy chiếc xe tải chở rượu tới quán bar Le Voxx ở đường Rued’Algérie vào lúc mười một giờ trưa nay là chủ ý của ai?” Viên cảnh sát đẩy biên bản tạm giữ xe về phía Lonny.
“Phải. Đây là chủ ý của tôi. Trong một khoảnh khắc ngu ngốc vào đêm qua khi Eric từ chối không cho phép tôi ngủ lại căn hộ đó, tôi đã nói điều này với gã Tường ở quán bar. Tôi muốn ông chủ quán Le Voxx sẽ kiện công ty, để Eric nhận ra giá trị thực sự của tôi, để Eric hiểu rằng tôi quan trọng và cần thiết như thế nào trong việc kiểm soát các phi vụ làm ăn của anh ấy. Tôi muốn anh ấy thừa nhận, tôi chính là cánh tay phải của anh.”
“Vậy anh có suy nghĩ gì về vụ ông Paul bị ám sát trong buổi sớm, trước một nhà thờ lớn giữa phố Lyon?”
Cứ mỗi lần nói đến việc thần chết đang cận kề muốn cướp đi hơi thở yếu ớt của Eric, Lonny đều tỏ ra vô cùng cảm thương, “Tôi không biết nữa. Chúa tôi. Cầu mong cho gã muốn giết anh ấy phải chịu hình phạt đau đớn hơn Eric đang trải qua, cả nghìn lần.”
Viên cảnh sát đẩy khay đựng khăn giấy về phía trước mặt Lonny, “Anh quả là con người tình cảm. Nhưng, nghe này, Lonny? Tôi cần chứng cứ ngoại phạm khi anh luôn luôn chối bỏ, bản thân không hề liên quan đến viên đạn chí tử kia?”
Cổ họng Lonny nghẹn lại. Bàn tay anh vo vo lấy mảnh khăn giấy, đưa lên vội chấm giọt nước mắt lại vừa chảy ra. “Khoảng mười hai giờ đêm, sau khi Tường bỏ đi khỏi Jonny Wash, tôi vẫn tìm lại căn hộ ở trong phố Cité Internationale, nhưng Eric đã biến mất, và cả chiếc xe cũng hoàn toàn bốc hơi. Tôi quyết định lái xe về khu Viex Lyon. Và không ngoài dự đoán, tôi đã nhìn thấy chiếc xe của Eric đang đậu trên mép đường Rue de Saint Jean. Anh biết đấy, ở khu phố đó có quá nhiều khách sạn, và tôi không thể tìm ra anh ấy đang ở chỗ nào. Cho đến khoảng gần hai giờ sáng, tôi xác định được chỗ ở của anh ấy nhờ vào tiếng đàn piano với giọng hát quen thuộc.”
“Anh có gặp Eric ngay sau đó không?”
“Không. Tôi qua đêm ở nhà Tường – căn hộ của anh ta cách đó ba dãy phố. Tường nói, anh ta muốn có lại được cô Hạ Lam như trước. Anh ta cũng không quên hỏi tôi có thực sự muốn Eric trở về như trước kia không.” Lonny ôm lấy đầu mình. “Chúa tôi. Và tôi đã gật đầu như một thằng bé nhỏ. Sau đó, tôi ngủ thiếp đi, vì rượu, vì nước mưa, vì cả Eric… Cho đến khi ngồi đây để khai báo với anh, mới là lúc tôi rời khỏi căn hộ đó. Tôi không nghĩ Tường lại hành động vụ ở quán bar Le Voxx vào ngay sáng sớm ngày hôm nay. Anh biết mà, hắn ta đã rời khỏi căn hộ từ rất sớm.”

Y Y Y

Đăng nhận xét

0 Nhận xét