Chạy Theo Ánh Mặt Trời - Tiểu thuyết Lâm Phương Lam - Chương 9


Kiều Trang ấm ức vì không hiểu lý do của điểm ba. Lần đầu tiên trong suốt kì học qua, cô bị một điểm số dưới trung bình môn chuyên ngành. Cô xấu hổ. Cô đặt mình và Tô Kim Uyên cùng lên bàn cân. Cô càng không hiểu lý do của điểm ba méo mó?
Kim Uyên vẫn ngồi dựa lưng trên góc giường của mình. Cô ngừng que đan khi nghe thấy tiếng dựng chân chống xe của Kiều Trang, “Sao hôm nay cậu về trễ thế? Hình như chiều nay vẫn phải lên lớp?”
“Ừ”. Kiều Trang đẩy toang cánh cửa phòng. Cô hậm hực tháo dép và nhìn Kim Uyên chằm chằm, “À mà, tớ quên chưa mua bánh mì cho cả hai ăn trưa rồi. Xin lỗi”.
Kim Uyên không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng vốn dĩ, cô vẫn không thích xen vào chuyện riêng tư của mỗi người, “Không sao. Cậu ăn tạm gì rồi đi học. Lát tớ ăn sau cũng được”.
“Bài kiểm tra Thuế đợt vừa rồi của cậu đây”, Kiều Trang đặt bài kiểm tra lên giường Kim Uyên, “Tớ rất bất ngờ, một điểm bảy tròn trịa”.
Đúng như Kim Uyên dự đoán, phần thuế thu nhập cá nhân cô đã làm sai hoàn toàn. Nhưng niềm vui nở rộ trên khuôn mặt cô, “Cám ơn cậu nhé!”, rồi lại tiếp tục với những cuộn len đủ màu trong giỏ mây, đôi tay đưa mũi đan nhanh thoăn thoắt. Cô phỏng đoán, Kiều Trang đang giận dữ vì điểm ba nguệch ngoạc?
Kiều Trang lẽ ra phải mừng thầm vì Kim Uyên không hề đả động đến điểm số của cô. Nhưng trước thái độ dửng dưng và tỏ ra say mê với việc đan len ấy, cô lại cảm thấy gai mắt. Cô đánh buột hỏi, “Mà cậu định nghỉ học thật đấy à? Cậu đã gặp thầy Tuấn và xin được chữ kí chưa?”.
Đột nhiên, đầu mũi que đan đâm thẳng vào ngón tay Kim Uyên. Cô đã cố lờ đi hình ảnh của người đàn ông này từ suốt nhiều giờ qua. Nhưng sao cô phải gạt đi. Bởi cô đã có thể có anh, có được tương lai sáng sủa hơn. Nhưng cô phải dừng lại, đó là việc quá hèn nhát so với lòng tự trọng của cô.
Để tẩy sạch thứ mùi mê hoặc của anh khỏi cơ thể, Kim Uyên đã phải giam mình trong suốt nhiều giờ ở phòng tắm. Cô chà xát cơ thể mình bằng thứ xà bông rẻ tiền đến xước cả da.
“Tớ chưa gặp được”, Kim Uyên lấp lửng.
“Cậu ổn đấy chứ?”
Kim Uyên không trả lời ngay. Tất cả suy nghĩ trong cô lúc này vẫn là nụ hôn của anh rải rác khắp khuôn mặt, là cơ thể anh đã áp chặt lấy cô khi cô ở bên dưới anh.
Cô hơi lắc đầu, “Tớ chỉ cảm thấy trời nóng quá, vậy thôi”.
“Cũng phải. Cậu cứ tự giam mình trong cái phòng bé tẹo này thì sớm muộn gì cũng phát điên”, Kiều Trang bỏ sách của môn học chiều nay vào cặp vừa làu bàu, “Mà cậu định nghỉ học thật đấy à?”.
“Tớ đang gắng để làm xong chỗ hàng này. Nếu chiều nay kịp thì giao hàng cho bà Sáu. Tháng này, tớ làm ổn lắm, tớ gửi về cho mẹ cắt thuốc, còn lại nếu đủ thì nộp học để trả nợ môn.”
“Cậu chờ vài hôm nhé, ba tớ mới gửi tiền vô, có gì tớ cho cậu mượn một ít.”
“Thôi. Cùng là sinh viên cả thì làm gì có dư dả mà cho mượn. Cậu cứ giữ lấy mà phòng thân. Vả lại, cho một đứa như tớ mượn thì biết đến bao giờ mới lấy lại được.”
“Thôi thôi. Chuẩn bị mà đi học lại nhé. Nghỉ hoài vậy thì làm sao cậu thi. Còn chuyện kia thì, ba mẹ tớ bảo, café năm nay được mùa nên cậu đừng có ngại.” Kiều Trang thật thà đáp. “À còn đây là đề cương môn thầy Tuấn. Sắp thi rồi đó, và điểm bảy của cậu là một động lực không hề nhỏ”.
Một mũi đan tiếp theo chẳng biết do cố ý hay vô tình tiếp tục đâm phải đầu ngón tay Kim Uyên. Cô như tỉnh giấc, miệng khẽ xuýt xoa kêu đau. “Cám ơn cậu, Kiều Trang.”
“Không có gì mà. À, cậu nhớ hứa dạy tớ đan khăn rồi đấy nhé!” Dứt lời, Kiều Trang ném về phía Kim Uyên một xấp giấy A4 chi chít chữ rồi vội rời khỏi phòng. Kim Uyên với người lấy xấp tài liệu. Một cảm giác nhói đau nơi lồng ngực.
Vừa ra đến cổng lớn của xóm trọ, Kiều Trang nhận ra ngay xe của Tuấn đang dựng ở một quán café ven đường. Ngó nghiêng tìm kiếm xung quanh nhưng cô không tài nào thấy bóng dáng của anh. “Có lẽ ai đó đã mượn xe của thầy để ra ngoài ăn trưa”. - Nghĩ vậy, Kiều Trang tiếp tục lẩm nhẩm lại phần bài học để chuẩn bị cho kì thi sắp tới rồi lao đi.
Tuấn nép mình sau khe cửa. Anh lặng nhìn Tô Kim Uyên rất lâu. Những lọn tóc bay bay trước mặt, những giọt mồ hôi lã chã chảy từng dòng... dường như chúng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới công việc của cô. Thi thoảng, cô lại dùng cuốn sách phẩy phẩy lên tí gió, những dây len đã vội quấn lấy nhau rối mù. Cô tỉ mẩn ngồi gỡ lại để chia chúng ra theo từng màu. Cô thở mạnh một cái. Vẻ mệt mỏi nào được che giấu khi đôi mắt thâm quầng kia đã muốn dính chặt vào nhau? Chiếc khăn len thì dần dần dài ra trông thấy, những cuộn len đủ màu vẫn lăn đều trong giỏ mây. Tô Kim Uyên chẳng hề biết sự tồn tại của anh ở trước cửa phòng mình.
Anh vẫn lặng thinh và nhìn ngắm cô dưới cái nắng đổ lửa của Sài Gòn.
“Anh kiếm ai mà đứng ngoài này lâu thế? Tôi bắt gặp anh cả giờ đồng hồ rồi nghen.”
“Dạ... dạ... cháu...”
Tiếng nói của bà chủ nhà ngay trước cửa phòng mình khiến Kim Uyên buộc phải dừng công việc. Cô bất ngờ trước khuôn mặt ngờ nghệch xen lẫn cả ánh mắt hoang mang đang muốn van lơn của người thầy. Cô đờ đẫn nhìn anh, một khuôn mặt điển trai mang dáng dấp một thiên thần, nhưng tính cách lại cuồng ngông và khó hiểu, lúc dịu dàng, ân cần, lúc lại đắm chìm say mê mà quên hết lý chí.
Cuối cùng, Kim Uyên cũng chịu lên tiếng, “Cô Ba ơi! Bạn của con ấy mà.”
“Bộ tụi bây giận nhau thiệt à? Hay sao mà nó không dám vô nhà chơi... Thiệt là... Xíu nữa thì tao tưởng trộm... Có ngày chết oan nghe con...”
Rồi bà chủ nhà bỏ đi. Tuấn thở phì ra. Mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt anh.
Bộ không mời tôi vào nhà được à?” Anh cáu bẳn.
Kim Uyên lúc này mới từ chiếc giường tầng hai leo xuống. Cô mang cho Tuấn một ly nước lọc kèm theo chiếc khăn mùi xoa hơi ẩm nước.
Thầy ơi... Thầy...”
Kim Uyên lúng túng khiến Tuấn cũng chẳng biết mình phải làm sao. Tim anh vẫn đập thình thịch. Anh chộp lấy chiếc khăn như cần nó để che đi khuôn mặt đang nóng ran của mình vậy. Nhưng khốn khổ thay, một mùi thơm đặc trưng vốn vừa xa lạ lại quá đỗi gần gũi như xộc vào mũi anh.
Sao hôm nay em không đến lớp?Tuấn quắc mắt hỏi và cố ép chiếc khăn mềm vào da mặt mình hơn.
“...”
“Em không nghe tôi hỏi à?”, Tuấn trở nên mất bình tĩnh hơn. Giọng anh gần như lạc đi thấy rõ.
Sao thầy biết phòng trọ này ạ? Mà thầy tới đây chỉ để tìm câu trả lời từ một câu hỏi vô lý vậy thôi ạ?” Kim Uyên vẫn đứng dựa người vào bàn học. Để tránh chú ý tới anh, cô đành nghịch bâng quơ vài chiếc gai của cây xương rồng ở gần ô cửa sổ.
“Vô lý?”
“Vâng. Thầy không có quyền bắt em đi học... khi mà em đã không hề muốn.” Cô thẳng tuột để anh phải tổn thương.
“Tô Kim Uyên?” Giọng anh gần như gầm lên.
Dạ?” Cô vẫn trả lời bằng giọng điệu dửng dưng nhất trên đời. Cô chẳng biết phải làm gì hơn. Cái cách anh gọi tên cô nó ấm áp biết nhường nào! Cơn đau đớn kèm theo cảm giác nóng nực đang quặn lên trong bụng khi anh nhìn chằm chằm về phía cô. Nhưng cô phải quên đi. Anh không yêu thương gì cô cả. Chỉ là do cô ngộ nhận mà thôi.
Tôi muốn...”
Anh lại dừng lại câu nói khiến cô hơi chột dạ. Đôi vai cô rung lên... Cả đôi môi đỏ mọng kia nữa, chúng bặm chặt như cắn phải nhau... Đến ánh mắt cô, một sự sợ hãi xen lẫn sự khinh thường - cho dù chính cô là người đã tạo ra cơ hội để họ - có - được - nhau.
Lạy Chúa. Làm ơn đi. Em thôi nghĩ những điều xấu xa về tôi đi có được không? Tôi muốn...” Rồi anh cười mỉm vẻ tinh quái... Muốn em đi học tiếp, hiểu không, kẻ ngu ngốc nhất trên đời?”
Kim Uyên thở mạnh. Đôi vai cô chùng hẳn xuống. Cảnh tượng vào rạng sáng nay như dòng điện chạy xoẹt ngang qua hiện rõ phần ký ức: lạ lẫm nhưng tò mò, chút ngọt ngào hòa lẫn vị mặn hay đăng đắng nhưng trên hết vẫn là sự lo lắng và run rẩy bao trùm lấy cô.
Nhưng cô cố lờ đi ý tốt của anh, “Nếu em đi học, thầy cũng đâu có được tăng lương? Thầy thật là phiền phức.” Cô quay lưng lại với anh và chống hai tay xuống bàn học.
Câu nói này của Kim Uyên khiến anh muốn phát điên lên. Anh đứng hẳn người dậy. Anh tiến về phía cô. Kim Uyên ngay lập tức quay người lại. Đôi mắt họ gặp nhau. Anh có thể làm trái tim cô tan chảy vì khao khát, thì trong khoảng cách và không gian này, chẳng có điều gì ngăn cản nổi nếu anh làm cô bốc cháy khi cô luôn khao khát anh, và nỗi niềm đó cũng chưa bao giờ nguôi ngoai trong lòng anh.
Anh hơi khom người một chút, “Tôi nói cho em biết. Không dễ dàng gì mà tôi từ bỏ em đâu.”
Anh đe dọa cô. Anh hăm dọa cô. Hay chỉ là một sự chắc chắn, một lời khẳng định, anh sẽ theo đuổi cô, tính từ thời điểm này.
Anh bước rất nhanh về phía cửa. Đến gần khi, anh sắp biến mất khỏi tầm nhìn, Kim Uyên mới kịp hét lên, “Thầy! Trả lại chiếc khăn cho em đã.” Cô nói, cô hi vọng giọng mình biểu lộ đủ độ chua cay, “Rồi thầy đi luôn đi cũng được”.
Tuấn sững người. Hóa ra, chiếc khăn mùi xoa màu vàng chanh vẫn nằm ngoan ngoãn trong bàn tay anh. Một mùi thơm lạ lẫm đã mê hoặc anh suốt từ bấy đến giờ. Anh nháy mắt và dịu dàng nói, “Em không có quyền bắt tôi trả lại chiếc khăn này... khi mà tôi không thích làm việc đó. Hoàn toàn không thích. Em hiểu không?”
Trái tim cô bỗng đập dồn dập, “Thầy! Làm ơn đi. Hãy trả lại cho em...”
Tôi muốn... À không...” Anh lại cười cười, “Tôi rất rất thích chiếc khăn này.”
Anh bước đi rất nhanh ngay sau đó. Những giọt nắng gay gắt đổ lên người anh. Một sự ấm áp vô hình nào đó như len lỏi vào cơ thể Tô Kim Uyên. Chúng phá tan sự băng giá nơi trái tim cô độc. Chúng sưởi ấm tâm hồn vốn đã từ lâu mất đi cách biểu đạt cảm xúc.
Mắt cô cay cay...
Kim Uyên dựa hẳn người vào cửa. Chiếc khăn mùi xoa đó là quà của bà Hoa tự tay thêu tặng cô nhân dịp sinh nhật vừa qua. Suốt nhiều năm gần đây, cô đã không còn được sở hữu những món quà nặng tính vật chất, nhưng thay vào đó, tình cảm của hai mẹ con cô dành cho nhau thêm tình siết chặt. Bởi thế, cô yêu chúng hơn bất kì thứ gì trên đời.
Cô điện thoại về nhà nói với mẹ rằng chiều nay sẽ gửi tiền về để bà cắt thêm thuốc uống. Giọng bà yếu ớt bảo Kim Uyên cứ giữ lấy mà nộp học, sức khỏe của bà đã khá hơn rồi nên cô không cần phải lo lắng. Nói xong, bà lại ho khù khụ khiến ở đầu dây bên này, trái tim cô như vỡ ra... Bà là người thân duy nhất trên đời này của cô. Làm sao cô có thể sống khi bà rời xa cõi đời này. Cô khóc nấc lên khi ở đầu dây bên kia chỉ còn là những tiếng tút dài. Có lẽ vì mẹ cô cũng đang khóc. Cũng có thể vì bà sợ cuộc điện thoại chỉ toàn nước mắt như thế này cũng sẽ tiêu tốn một khoản tiền không hề nhỏ.
Kim Uyên nước mắt ngắn dài khép lại những mũi đan cuối cùng cho chiếc khăn. Cô đan được rất nhiều khăn, nhiều túi, nhiều áo len, và cả tranh thêu nữa. Bà Sáu vui lắm. Bà trả công cho cô rất cao kèm theo một khoản thưởng thêm vì không những cô làm đẹp mà còn giao hàng nhanh trước thời hạn. Kim Uyên cảm ơn bà Sáu rối rít rồi đi vội về bưu điện thành phố để gửi tiền cho mẹ. Một phần tiền còn lại, cô nhét sâu dưới đáy ba lô và sải bước tới trường.
Tuấn đã phát hiện ra sự xuất hiện bất ngờ của Kim Uyên vào chiều nay khi cô vừa mới đặt chân lên lầu tám của giảng đường. Nhưng vì đang bận trao đổi với một giáo viên khác nên anh chỉ kịp ngoắc tay làm dấu và nở một nụ cười hiền với cô.
Khi nhìn thấy hành động đó của Tuấn, Kim Uyên cảm thấy anh thật gần gũi. Như thể, anh đã chờ đợi và mong ngóng sự xuất hiện của cô. Nhưng cô phải rời xa anh, bằng cách này hay cách khác, dù cho chính bài kiểm tra Thuế vừa qua đã giúp cô có niềm tin hơn vào việc đến lớp mỗi ngày và cải thiện những điểm số để chúng đẹp hơn. Nhưng cô phải làm gì đó ngoa ngoắt, cô không thể để anh hả hê mà nghĩ rằng, vẻ điển trai thiên thần của anh đã đã khiến trái tim giá băng nơi cô tan chảy.
Nghĩ là làm. Thay vì ngoắc tay làm dấu y chang, Kim Uyên bèn đưa cánh tay ra phía trước, bàn tay siết chặt thành nắm đấm giơ về phía anh, kèm theo là cả một khuôn mặt đầy sát khí và nụ cười bỡn cợt.
Tuấn tròn mắt và khuôn mặt ngây thuỗn ra khiến anh bạn đang đứng trò chuyện trước cửa văn phòng khoa cũng phải ngoái theo ánh mắt anh để tìm kiếm. Nhưng trước mặt bây giờ chỉ còn là một dãy hành lang trống rỗng...
 Những cơn gió qua khe hành lang lùa tới khiến trái tim anh gần như đông cứng lại. Tuấn bỏ mặc người bạn đang thắc mắc với những hành động bất bình thường của mình, anh chạy nhào về phía trước.
Cô thần người bước ra khỏi phòng kế toán. Cô thừa biết ai đã làm chuyện này. Cô biết tỏng rồi, ngoài anh ra thì không còn ai khác. “Anh muốn” mang tiền ra để mua chuộc sự tự tôn và lòng kiêu hãnh của cô? Hay “anh muốn” cô đến trường mỗi ngày như lời anh nói. Anh đang làm gì thế này. Anh khiến cô chìm sâu trong sự đau khổ, những nỗi muộn phiền giày vò tâm trí cô nếu như anh thật lòng thích cô. Biết bao nhiêu lần cô ân hận và giày vò lương tâm mình. Để rồi lúc này đây, sự tra tấn đã không thể dừng lại, anh đối xử tốt với cô trong tất cả những khả năng anh có. Còn cô, nỗi đau trong trái tim như nhân lên từng ít một với mỗi lần phải gồng mình để chống trả anh, tránh cái nhìn về phía anh.
Cô hụt hẫng. Cô ước sao, anh còn ở đây, cười với cô và cô sẽ không hù nạt anh nữa.
Kim Uyên quay lại phòng trực giáo viên - nơi mà ban nãy khi đi ngang qua, cô đã kịp nhìn thấy chiếc cặp của anh và chiếc khăn mùi xoa nằm ngay ngắn trên mặt bàn kính. Nhưng kỳ lạ thay, cả chiếc cặp và chiếc khăn cũng đã “bốc hơi” tự lúc nào. 
Kim Uyên buồn chán đi qua dãy hành lang cũ. Chỉ còn một người đàn ông trong cuộc trò chuyện ban nãy đang ngẩng đầu nhìn những khoảng trời xa xôi. Và kẹp giữa những ngón tay anh ta là điếu thuốc lá đang hút dở.


 
Cô vịn tay vào lan can...

 
Những cánh chim tung bay trên nền trời xanh biếc. Chợt cô thấy lòng mình mênh mang vô hạn. Cả những cánh chim trời kia nữa, chúng nhỏ bé vậy nhưng lại muốn tạo thành vành đen cứa đôi bầu trời ư? Cả cô nữa, một thiếu nữ nhỏ bé và hoàn toàn lạc hướng giữa cuộc đời nhưng lại luôn khao khát được tỏa sáng trong tương lai mà quên đi sự vùng vẫy của mình ở hiện tại, dù sự vùng vẫy ấy có thể khiến cho bản thân thêm đuối sức và người khác dễ dàng chiếm đoạt.
Kim Uyên cứ đứng đó cho tới xế chiều. Một bàn tay lạnh toát và giọng nói trầm ấm thân quen cất lên, “Tới lớp mà sao không vô học? Chúng ta nên về nhà thôi. Trễ lắm rồi... Mà cậu quên hôm nay là lịch của ai nấu cơm rồi ư?”

Đăng nhận xét

0 Nhận xét