Chạy Theo Ánh Mặt Trời - Tiểu thuyết Lâm Phương Lam - Chương 11

Anh đã sai rồi. Cô kêu lên trong câm lặng. Từ lúc em gặp anh, mặt trời mới như tỏa sáng. Kể cả lúc này, bên anh, em ấm áp vì hơi ấm mà chúng đã tỏa ra và mang lại. Nhưng cô không nói được, cô sẽ bật khóc mất. Và thay vì thế, cô chọn cách dụi đầu vào ngực anh. Cô sẽ theo anh - chạy theo ánh mặt trời nóng bỏng mà không kém phần quyến rũ.
Anh nâng cằm cô lên và hôn cô.
“Đó có phải là một câu trả lời đồng ý?”


 
Cô vùi mặt vào ngực anh để che đi những giọt nước mắt.
Chầm chậm, cô áp môi mình vào ngực trái của anh, “Vâng”.

 
“Vậy anh muốn nói để em biết, em là tình yêu của cuộc đời anh.”
Cô ngẩng đầu và nhìn sâu vào đôi mắt anh, “Và em cũng yêu anh”, cô mỉm cười mãn nguyện.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét