Chạy Theo Ánh Mặt Trời - Tiểu thuyết Lâm Phương Lam - Chương 17

Chương17

Hương nhang thơm hắc lan tỏa cả một góc dưới chân ven đồi.
Kim Uyên quỵ sụp gối bên nấm mồ còn chưa xanh cỏ. Cô vẫn chưa tài nào chấp nhận nổi một sự thật, chuyến về quê lần này là lần cuối cùng cô được gặp bà Hoa. Và mới ngày hôm qua, buổi lễ Chung thất cúng hương cho bà cũng đã khép lại.
Người lao công ở bệnh viện Kim Uyên điều trị bệnh phát hiện ra bà Hoa nằm co người trên sàn nền ở phòng vệ sinh cuối lầu ba trong tình trạng bất tỉnh. Dù bà Hoa đã được đưa vào phòng cấp cứu ngay sau đó nhưng không kịp. Hơi thở cuối cùng mà bà đã trút cạn vào cách đó đã chừng nửa tiếng đồng hồ.
“Mình về nhé?” Thanh đỡ lấy người Kim Uyên đứng dậy. Đôi mắt cô sưng mọng nước nhưng vẫn không thôi nhìn về nấm mồ mới đắp còn chưa xanh cỏ. “Hay là, em ở lại đây thêm một thời gian nữa để người khỏe hẳn. Em lên Sài Gòn thế này, anh cũng không an tâm.”
Đột nhiên, hai tay cô níu chặt lấy bờ vai rộng của Thanh và khóc thút thít như một đứa trẻ, “Thanh! Anh nói đi...  Tại sao mẹ lại trốn tránh em...  Tại sao mẹ lại dối gạt em..”
Bàn tay anh ôm quanh eo và tay kia vuốt dọc theo mái tóc trơn dài của cô. Mặt cô dựa sát vào vai áo anh và những giọt nước mắt bắt đầu thấm qua lớp áo vải. “Mẹ không dối gạt em. Mẹ chỉ không muốn em phải chứng kiến cơn đau hành hạ cơ thể mẹ như thế nào mà thôi”, anh bối rối an ủi cô.
Cô rít lên, “Nhưng em là con gái của mẹ cơ mà...  Của mẹ cơ mà.”
“Anh cũng không dối em đâu. Thôi nào. Một lần, anh đến thăm mẹ và bắt gặp cảnh tượng ấy. Anh đã đau lòng vô cùng. Nhưng mẹ không muốn em lo lắng và yêu cầu anh giữ im lặng. Em hiểu không?”
Cô khóc òa lên và cắn vào vai anh, “Em không muốn hiểu. Em không muốn”.
Thanh bặm môi chịu đựng. Dù sao, anh đã và vẫn luôn mong cô ở bên anh, nhất là đang trong hoàn cảnh như thế này. Anh ôm cô chặt hơn, “Đừng khóc nữa, Uyên. Nghe anh. Đừng khóc nữa”.
Cô khóc không thành tiếng trên vai anh. Đầu cô trỗng rỗng. Sự ra đi của bà Hoa là một mất mát quá lớn. Rồi mai này, giống như lời bà từng nói, trên đường đời trước mặt, từng bước đi, từng trở ngại, từng sai lầm… đều phải được cô đối mặt và đứng vững.
“Thôi nào!” Thanh đề nghị khi anh chỉ còn nghe thấy tiếng nấc từ Kim Uyên, “Anh rất hi vọng. Em sẽ ở lại đây thêm một thời gian nữa. Như thế, anh sẽ có thời gian chăm sóc cho em hơn”.
Kim Uyên buông tay khỏi người anh. Cô đi chậm chạp tới ven suối và đứng dựa lưng vào gốc cây già. Vào thời điểm này của năm, con suối bao quanh chân đồi khá nông và trong. Nơi này đẹp và bình yên như xưa nay vẫn thế. Nó gắn liền với tuổi thơ, với những buổi chiều dạo chơi, thêu thùa, hay vẽ tranh phong cảnh của cô, với những lần đánh trận giả hay vật lộn của đám con trai tụi Thanh. Nhưng lúc này, cô không thể mỉm cười, “Ở đây, em có thể gần gũi bên mẹ”, giọng cô run rẩy, “Nhưng điều mẹ muốn không phải vậy, mẹ muốn em làm việc, biết yêu và được yêu để sinh tồn”.
Thanh tiến về phía cô đứng, “Vậy nếu anh lên Sài Gòn, em vẫn sẽ đồng ý gặp anh?”
Cô hơi mỉm cười và rướn người về phía trước ôm lấy anh, “Anh là người bạn, người anh tuyệt vời nhất mà em từng có”.
Anh cũng ôm lấy cô, “Cảm ơn em”.
“Anh có thể hiểu điều này không?” Cô luồn đầu mình ra khỏi vòng tay ôm của anh, “Một mối quan hệ thân thiết và muốn bền lâu sẽ không còn tồn tại được nữa khi chúng ta cứ liên tưởng tới sợi dây tình yêu gắn kết. Anh đã giúp đỡ gia đình em rất nhiều, ngay cả khi em thẳng thắn từ chối từ tình yêu của anh. Vì thế, em luôn chào đón sự có mặt của anh, ở bất cứ nơi nào khi anh tìm đến”.
Anh hôn nhanh vào má cô. “Đi nào. Anh sẽ đưa em ra bến xe lên Sài Gòn. Hãy nói cho anh nghe, người đàn ông có diễm phúc được em yêu như thế nào đi. Anh thề, nếu anh ta đối xử tệ bạc với em, anh sẽ không khách sáo đâu.”
{ { {
Nắng gay gắt đổ lên vai cô. Những tiếng còi xe inh ỏi lẫn khói bụi đường vốn là đặc trưng của thành phố. Cô đứng cô lẻ giữa khoảng sân rộng đông đúc người qua lại của bến xe khách phía miền đông. Khoảng thời gian sống ở quê nhà khiến cô gần như không kịp thích nghi với sự náo động của nền công nghiệp phát triển.
Thanh nói đúng, cô nên gặp Tuấn. Họ phải thành thật với nhau, một lần và mãi mãi.
Cô táp vào văn phòng phẩm, nhấc ống nghe và chậm chạp ấn từng con số mà khoảng thời gian vừa qua, cô chỉ muốn quên đi, dù chỉ là nhầm lẫn thứ tự của chúng.
Anh có thói quen khi vào lớp, anh sẽ không bao giờ nghe điện thoại và trả lời tin nhắn, vậy mà thời gian gần đây, anh lại tỏ ra sốt sắng và không thể tập trung vào bất cứ công việc gì.
“Anh... ” Kim Uyên ngập ngừng gọi nhỏ.
Tô – Kim – Uyên”, anh gọi rít tên cô, “Em đang ở cái nơi khỉ ho cò gáy nào vậy hả?”
Giọt nước mắt lăn dài trên má cô, ba tiếng Tô.Kim.Uyên ấm áp, gần gũi như ngày cô chưa từng trốn chạy khỏi anh. Cô ngập ngừng, “Em đang ở gần nhà anh”.
Niềm vui lớn bùng nổ trong anh, “Em đứng nguyên đó cho anh. Anh cấm em dịch chuyển một cm nào. Em nghe rõ chưa. Anh đang cấm em đó”.
Anh nhận ra dáng cô vẫn đang dựa người ở gần trạm điện thoại. Khuôn mặt cô là một màu trắng phờ phạc và không sức sống. Bên cạnh là chiếc vali nhỏ nằm bệt xuống ven đường.
Anh chạy ào tới, giọng như rít lên, “Em muốn chết đấy à?”
Tô Kim Uyên chỉ kịp nhìn anh và nở một nụ cười gượng. Cô đổ người xuống trong vòng tay anh và anh cũng chỉ nghe được một câu duy nhất từ miệng cô sau hai tháng gặp lại, "Cuối cùng, cũng chỉ có anh bên em”.
Anh lóng ngóng, "Không. Ý anh không phải thế. Anh không hề muốn em chết. Tỉnh lại đi. Tô Kim Uyên”.
Khi tỉnh dậy, Tô Kim Uyên chỉ biết mình đang nằm trên một chiếc giường ở căn phòng vừa lạ vừa quen. Chỉ đến khi nhìn thấy chiếc khăn mùi xoa màu vàng chanh treo gần ô cửa sổ, cô mới mơ hồ nhận ra mình đang ở nhà Tuấn. Đầu cô nặng trịch, cơn đau váng vất khiến mọi thứ ở trước mặt mờ mờ ảo ảo. Phải mất vài phút, cô mới dám đặt chân xuống sàn nhà và rời phòng ngủ. Lần đầu tiên ở trong căn phòng sạch sẽ  này, cô cũng đã ngủ thiếp đi một giấc. Và lần này cũng vậy, cô chợt tỉnh giấc khi đồng hồ vừa mới chỉ qua sáu giờ tối.
Tô Kim Uyên nghe thấy tiếng động phát ra từ căn bếp. Cô nép mình sau cánh cửa và ngắm nhìn anh. Tuấn mặc chiếc tạp dề sọc trắng đen. Bên cạnh là chiếc rổ nhựa đựng rau cải. Kế bên là chiếc tô nhỏ đựng ít thịt bò đã thái lát mỏng. Anh loay hoay cầm tờ giấy nhỏ trong tay, vừa làm vừa ngó nghiêng. Đến khi quay lại tìm gia vị nêm, Tuấn mới phát hiện ra Tô Kim Uyên đang đứng cách đó không xa. Anh đưa tay gãi gãi đầu một cách ngờ nghệch, “Anh vụng về lắm. Nhưng anh vẫn đang định làm một món gì đó để chúng ta cùng ăn tối”.
Tô Kim Uyên thôi tựa người vào cánh cửa. Cô tiến đến gần chỗ anh đứng. Một nụ cười buồn điểm dấu trên khuôn mặt gầy rộc của cô. “Cảm ơn anh.” Cô nắm tay anh trong lòng bàn tay của mình và nhìn chằm chằm vào những ngón tay đan vào nhau của cả hai, “Em xin lỗi, vì tất cả”.
Nét mặt anh thoáng buồn. Anh tháo chiếc tạp dề ra và kéo cô lại phía mình. Cơ thể cô lạnh toát. “Quan trọng là, cuối cùng thì em cũng đã chịu về bên anh.”
Cô cố nặn ra một nụ cười rạng rỡ với anh, “Trong lúc chờ anh đến. Anh không biết Thảo Nhi đã nói những gì với em đâu. Cô ấy đã kể rất nhiều chuyện về Kiều Trang cho em nghe. Về buổi tối trên Buôn Mê hay cuộc trò chuyện cách đây ít ngày của hai người mà vô tình cô ấy đã nghe được.”
Anh hôn lên trán cô, “Vậy em nghĩ gì về chuyện đó?”
Cô dụi dụi đầu mình vào vai anh, “Thật xấu hổ.” Cô đưa một bàn tay bịt miệng mình và cười khúc khích. Sau đó cô đứng thẳng và nhìn vào khuôn mặt anh, “Em nghĩ rằng, mình nên thành thật với anh. Rằng, em cũng đã từng xấu xa và nuôi một ý nghĩ như Kiều Trang, rằng, phải có được anh bằng mọi giá.”
Anh ngớ người nhìn cô. Hóa ra, những gì anh từng suy đoán là đúng. Và thật khôn ngoan, anh đã tóm được cô, và cô cũng đã yêu anh không phải vì một lý do bịp bợm nào.
“Thảo Nhi kể cho em về mối quan hệ thầy – trò trong việc trao đổi điểm số. Em nhận thức được điều đó thật đáng xấu hổ và luôn ép mình phải lùi lại. Đã có lúc, em không thể phân biệt được, tình cảm của mình đối với anh hay chỉ là mục đích cần phải tiếp tục đi học. Nhưng chính bài kiểm tra Thuế đó đã giúp em có thêm nghị lực và niềm tin hơn để bước tiếp. Và rồi, em cũng đã không dám tin, ở tại thời điểm này, anh vẫn chờ và luôn ở bên em.”
Bỗng anh cười phá lên, “Có khi nào, anh nên suy nghĩ lại vì mình đã bị biến thành một con lừa không ta?”
Cô ngoan cố, “Nhưng rõ ràng, anh đã là một con lừa hạnh phúc.”
Anh ra vẻ đăm chiêu, “Vậy anh nghĩ, anh cũng nên phải thành thật với em.”
Mặt cô tái nhợt đi ngay một giây sau đó. Cô hơi lùi lại và bặm cả bàn chân xuống đôi dép. Cô có cảm giác bất an khi anh nháy mắt và nháy mắt thêm lần nữa.
“Anh thật sự, sợ mất em.”
Cô thở hắt ra những vẫn đứng nguyên tại chỗ, cho dù lúc này cô chỉ muốn vươn tay ra và...
“Anh cảm thấy mình cần phải cố gắng nhiều hơn để em tin tưởng và bớt nghi ngờ lẫn ghen tuông như thời gian vừa rồi. Em không tưởng tượng nổi đâu, gần hai tháng qua, đối với anh, chúng dài như hai thập kỉ.”
Anh đưa đôi tay mình ra phía trước đón lấy cô. Nét cười vui vẻ toát ra trong đôi mắt của cả hai người.
“Em có nên cho rằng, đây là một lời hẹn ước không?”
Anh cười thành tiếng, “Và sự trở về lần này của em cũng đã là một lời hẹn ước ngọt ngào đối với riêng anh rồi.”
Những cảm xúc ngọt ngào trào dâng và cuộn lên trong cô. Sau đó, cô tách mình ra khỏi người anh. “Em sẽ nấu ăn. Em tin là không tệ.”
Cô loay hoay với những nguyên liệu đã bày sẵn. Tuấn im lặng đứng tựa vào khung cửa ngắm nhìn cô. Một tháng trước, Kiều Trang cũng giúp anh nấu nướng ngay trong căn bếp này. Anh cũng đứng như vậy nhìn ngắm dáng người nhỏ nhắn của Kiều Trang. Cũng có chút dao động về mặt tình cảm. Cũng đôi lần cảm mến nhưng anh không bao giờ đi quá giới hạn với cô. Hai người chỉ nắm tay an ủi như cái tình nghĩa thầy trò và giờ là đồng nghiệp. Mỗi khi lên cơn sốt phải chườm nước lạnh, anh đều dùng chiếc khăn màu vàng chanh kia, dù tháng năm qua đi, chiếc khăn đã cũ, đã phai màu.
Lúc này, những hình ảnh lạ lẫm đến đáng yêu tràn ngập tâm trí anh. Anh mơ đến một gia đình của riêng anh, có những đứa trẻ tinh nghịch, ương bướng với đôi mắt sáng trong và nụ cười yêu mến. Những búp tay non mũm mĩm, trắng hồng giơ về phía anh đòi ôm lấy. Chúng chập chững những bước đi đầu tiên dưới khoảng sân rợp nắng được phủ che bằng những ngọn thông cao. Chúng bi bô gọi tên anh và tên cô trong những ngày dài hạnh phúc.
Kim Uyên múc nước đổ vào xoong, cảm giác một vòng tay ấm áp quấn lấy qua eo. Sau đó là hơi thở nóng ran phả vào phía gáy. Cô ngọ nguậy, “Buông em ra đi. Chẳng lẽ anh không thấy đói?”
Không”, anh dứt khoát.
“Em sẽ bỏ đói anh đấy”, cô hơi vênh mặt lên rồi phì cười trước sự ngoan cố của anh. “Thôi nào. Buông người em ra đi.
Vòng tay anh hơi mở rộng, cô chưa kịp nhích người ra thì anh đã xoay người lên phía trước. Những cử chỉ yêu thương của anh vẫn luôn nhẹ nhàng như thế.
“Anh sợ buông tay ra, em sẽ lại đi mất”, anh dịu giọng làm bộ dỗi hờn.
“Em đã trở về. Và em sẽ không bao giờ bỏ đi lần nữa đâu.” Cô vuốt ve khuôn mặt anh và lướt tay nhẹ qua những cọng râu lún phún.
Anh cúi đầu xuống tìm đôi môi trắng bợt và khô ráp của Kim Uyên. Cơn dục tình trong anh đã bột phát nhưng không dám giựt bỏ những chiếc cúc áo đáng thương của cô. Bàn tay anh khẽ khàng luồn từ dưới vạt áo lần lên tấm lưng trần của cô. Cô như dính phải lửa và theo phản xạ, cô hất mạnh bàn tay anh... Nhưng bàn tay nóng rát kia vẫn giữ chặt người cô, đôi môi nồng nàn kia vẫn áp sát trên bầu má, lan sang vành tai và từ từ xuống cổ.
Tô Kim Uyên chưa sẵn sàng cho lần đầu tiên của mình, cô muốn cự tuyệt anh, thế nhưng chính bản thân lại không cưỡng nổi cơn mê hoặc tình ái trong lòng. Cô đã hai mươi tư tuổi nhưng chưa một lần biết đến chuyện đó. Rốt cuộc thì chẳng phải cô cũng đang tò mò như thế đấy thôi sao?
Tuấn không còn thấy cô phản kháng nữa, chính xác là sức đẩy yếu ớt từ đôi tay cô trở lên rời rạc. Lập tức anh hôn cô điên loạn, một tay áp sát lấy tấm lưng bên trong mảnh áo, một tay rờ rẫm cởi từng chiếc khuy nhỏ. Hai người quấn quýt lấy nhau từ phòng bếp sang phòng ngủ. Cô cảm giác người mình như đang mềm nhũn và toàn thân lạnh toát khi không quần áo trên người đã bị lột bỏ. Đến khi ý thức lại được sự việc đang xảy ra, cô rờ tay chạm dọc sống lưng anh, một cơ thể nóng hổi đang áp sát lấy người mình.
Anh hôn lên từng xăng-ti-mét trên da mặt mịm mềm của cô, trên bờ vai gầy đang rung lên vì khoái cảm.
Giữa cơn mơ nửa tỉnh nửa mê, cô phát hiện ra sự xâm nhập của anh khi anh đi vào cô với sức nóng thiêu đốt của mặt trời. Một cơn đau kinh hoàng dội lên từ phía dưới. Cảm giác như bị  đâm xuyên qua da thịt, bàn tay cô bậu chặt lấy bờ vai anh, những chiếc móng tay ấn sâu vào phần lưng trần rắn chắc. Cô thét lên, “Anh bỏ em ra đi. Em đau lắm!”
Thế nhưng bàn tay cô vẫm bám chặt vào tấm lưng anh. Nước mắt lấm lem trên khuôn mặt cô khiến anh luống cuống lo lắng. Anh hoảng hốt đưa tay gạt những giọt nước mắt đó. Anh hối hận vì đã gây đau đớn cho thể xác cô. Anh thì thầm những lời yêu ngọt ngào vào tai cô. Anh tìm lấy cô, chạm vào nơi đầu nguồn ẩm ướt mà anh đã lấp đầy lấy cô. Anh hôn cô chậm hơn, âu yếm hơn, toàn tâm toàn ý hơn...  “Anh xin lỗi...  Anh xin lỗi.”
Anh không muốn làm cô đau nhưng cơn dục vọng vẫn đang thiêu đốt anh. Cuối cùng, anh hung hãn rướn người và trượt hoàn toàn vào trong cô giữa cơn đê mê mãnh liệt. Anh thở gấp gáp khi xuyên qua rào chắn mượt mà của cô. Đôi mắt anh mơ màng nhìn cô với tiếng thở hổn hển, và tiếng rên rỉ vì khoái cảm của cô phát ra từ cổ họng vào giây phút đó.
Trong khoảnh khắc đau đớn không tài nào thét nổi, dần dà cô cũng cảm nhận được thứ cảm giác mãn nguyện trước tình cảm mãnh liệt của anh. Họ sẽ không còn là hai người xa lạ, không còn e ngại phải che giấu tình cảm yêu đương trong mối quan hệ thầy – trò như xưa nữa.

{ { {

Bạn có thể để lại góp ý hay chia sẻ tới t/giả và bạn đọc khác bằng cách gửi lời bình ngay dưới bài viết này! 
Xin cảm ơn!

Đăng nhận xét

0 Nhận xét