SAY ĐẮM (tiểu thuyết - Phần 2.10)


SAY ĐẮM

“Trái tim anh gn em như chính cuđời em vy. Nhưng chng bao gi em biếđược nó đâu...”.(R.Tagore)



Neeley bị cấm không được ra ngoài vào buổi tối bắt đầu từ hôm nay. Mọi hành động của cô đều được kiểm soát nếu muốn ra ngoài mua sắm hay gặp gỡ bàn bè đi uống café và tán gẫu.
Ngày hôm sau, Hạ Lam gặp lại Franck trong đám sinh viên thực tập của nhóm Neeley. Một cách e dè, nàng hỏi nhỏ, “Anh định học cái gì cùng nhóm sinh viên này vậy? Em tưởng anh học trước họ vài kỳ rồi chứ?”

Franck vội kéo tay nàng ra một đám cỏ ở phía xa, “Ít nhất thì học Tiếng Việt. Anh có nói với em rồi mà”.
Hạ Lam bặm môi và nghi ngờ những cử chỉ lén lút và ngại ngùng của Franck. Con người của anh mà nàng quen vốn chẳng phải thế này. Chỉ sau một ngày một đêm, đâu rồi cái sự háo hức, niềm thiết tha mong mỏi trong giọng điệu, đâu rồi cái khua tay đá chân hoặc gãi đầy đầy lúng túng trông đến ngờ nghệch. Nàng chìm sâu trong suy nghĩ và không nói gì.
Franck lo ngại, “Hạ Lam? Em không được khỏe à?”
“Không. Vậy chúng ta sẽ học từ hôm nay?”
Franck gật đầu và ngồi chung với nàng ở bàn đá kê phía góc vườn. Thật khó khăn làm sao, không còn tiếng cười khanh khách khi họ cùng phát âm sai, không còn những câu chuyện hài hước xen ngang như ngày nào để giờ học thêm phần thoải mái. Nàng nhận ra điều gì đó thực sự không ổn…
Chúa đã biết, Neeley đang nhìn nàng và Franck ở một khoảng cách không hề xa.
“Hãy ra đó với cô ấy đi”, Hạ Lam cao giọng, “Em đã nghe một vài người nói về chuyện này”.
“Chúa tôi!” Franck thở dài, “Giá như anh có thể chia sẻ với em về mọi điều đã xảy ra”.
“Em luôn sẵn sàng mà. Nhưng hay để lúc khác. Đừng làm em gái của em phải tổn thương.” Dứt lời, Hạ Lam mỉm cười với anh và quay về phía Neeley, gọi lớn, “Lại đây đi. Neeley! Em sẽ cùng Franck học Tiếng Việt nếu vẫn còn giữ ý định muốn sang Việt Nam đấy”.
“Thật á?” Neeley rõ ràng là đang cười nhưng sao chẳng có chút tự nhiên. Cô đi nhanh lại, ngồi xuống băng ghế đá dài, “Franck? Anh vẫn còn muốn quay lại đó?”
Franck hắng giọng, “Thôi nào. Neeley. Chuyện đó…, ý anh là anh sẽ…”
“Em hiểu”, Neeley cướp lời, “Em sẽ không nhắc lại chuyện đó nữa đâu. Quá khứ quả là không đáng để chúng ta cứ phải phiền lòng mãi”.

Y Y Y

Nàng chẳng suy nghĩ gì. Nàng chỉ muốn được cưỡi ngựa vào chiều nay. Quỷ quái thế nào mà từ sau buổi chiều hôm ấy, cảm giác sợ hãi đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự phấn chấn đến ngạc nhiên khi hình ảnh của một con ngựa bất ngờ xuất hiện trong suy nghĩ. Kèm theo đó là cảm giác thích thú, đến say mê và chìm trong tình trạng nâng nâng đến ngất ngây tột độ nếu nàng được ngồi trên lưng một con ngựa hoang dã, tự điều khiển chúng và lao đi vùn vụt trong cơn gió hoang hoải ngập tràn mùi cỏ non.
Tỉ mẩn, nàng dò xét và chắc chắn đây chính là con ngựa mà Eric đã lựa chọn vào chiều hôm ấy. Nhìn này, nàng tỏ ra gần gũi và thân thiện đến kinh ngạc. Nàng nhìn vào mắt nó và những ngón tay của nàng nghịch ngợm vành tai con ngựa đực. Một cách hồn nhiên như trẻ thơ, nàng ghì bầu má mịn của mình di chuyển dọc theo vùng thân của chúng. Thật chưa bao giờ ngỡ tưởng tới ngày này, một cảm giác mới mẻ nhưng không hề xa lạ lùa về, khuấy tung và giúp  nàng chiến thắng đến áp đảo.
Nàng thả mình vào từng giây trôi qua, trong trạng thái phấn khích, nàng vụt mạnh dây cương vào hông con ngựa, nó tăng tốc và lao đi vùn vụt. Tiếng vó ngựa đập rộn ràng xuống mặt đất mà nàng ngỡ tưởng tiếng chim ca hòa với gió. Những đám hoa dại mọc thành từng đám nằm rải rác ở xa xa khiến nàng luôn bỡ ngỡ, “Đà Lạt có phải không?”
Tiếng vó ngựa dội tới và cả tiếng cười trong trẻo vang lên khiến Eric chạy nhanh ra ngoài khu cỏ vắng. Chàng sửng sốt khi nhận ra đó là Hạ Lam, nàng cười rạng rỡ và đang tiến về phía nơi chàng đứng.
Eric nhảy lên một gò đất ở ngay đó, chụm hai đầu ngón cái và trỏ, ấn mạnh xuống môi dưới và huýt sáo – một tín hiệu chúc mừng nghe đến chói tai.
Nàng kéo gò cương để dừng lại, rời bàn chân khỏi bàn đạp yên ngựa và chạy nhanh về phía chàng. Trước vòng tay đã được dang ra đón đợi sẵn, nàng lao vào người Eric như thể, nàng thuộc về chàng, một lần và mãi mãi.
Eric đón lấy nàng với nụ cười chứa chan hạnh phúc. Chàng nâng nàng lên cao và quay vòng vòng. Thật không tưởng tượng nổi, nàng ở trong vòng tay chàng vừa khít, nhỏ nhắn và khêu gợi cùng bộ váy màu kem tao nhã.
“Sao anh lại ở đây nhỉ?”, nàng cười như lắc lẻ.
Eric không trả lời ngay câu hỏi của nàng. Chàng đặt nàng xuống nhưng vẫn để hai tay quanh vòng eo, “Tôi biết là em sẽ làm được mà. Thật là cừ”.
“Tôi sẽ không làm được đâu nếu không có sự giúp đỡ của anh trong buổi chiều hôm đấy”, nàng nói trong sự sung sướng, “Tôi hứa mà. Tôi sẽ không bao giờ quên những gì anh đã làm cho tôi”.
Trong đôi mắt màu lam ngọc quyến rũ của chàng, một tia nhìn tinh quái làm nàng mê muội, “Em có nghĩ, em đã nợ tôi ít nhất một nụ hôn hay không?”
Nàng cười và vùi mặt trên vai anh, “Vẫn là thủ tục chào hỏi đấy ư, ông Paul?”
“Không, Hana. Hãy ngẩng đầu lên và nhìn này.” Nụ cười từ từ giãn ra trên khuôn mặt chàng, “Một nụ hôn thực sự ấy. Trên môi. Hoàn toàn không phải thủ tục chào hỏi.”
Nàng cứng người, nét cười trong mắt nàng đột ngột tắt ngúm. Thay vào đó là một cảm xúc mãnh liệt đến mơ hồ. Một nụ hôn thực sự? Má nàng nóng bừng và tránh cái nhìn chính diện với chàng. Hai tay nàng vẫn vòng quanh cổ chàng không cử động. “Một nụ hôn chào hỏi. Một nụ hôn cảm ơn. Hay? Ừm? Gì gì đó…?”, nàng lắp bắp.
“Không. Một nụ hôn thực sự.” Chàng nháy nháy môi dưới của mình.
“Anh đang mặc cả ư?”, nàng bối rối.
Chàng vẫn nhìn chăm chăm khuôn mặt nàng ở khoảng cách không thể gần hơn. Chàng vẫn biết nàng có nụ cười tươi tắn, mái tóc đen nguyên bản hay những bước đi nhanh và khỏe khoắn được che đi tất cả trong những bộ váy dài tới mắt cá chân. Nhưng bây giờ thì chàng đã biết vòng eo nàng nhỏ nhắn ra sao, màu da trắng xanh nhưng mịn màng và thường ửng hồng lên mỗi lần gặp chàng là như thế nào, cả những đám lông tơ mọc dày vây quanh bờ môi trên thường cong lên của nàng nữa.
Trước sự im lặng đến kì lạ của Eric, nàng bắt đầu ngọ nguậy nhưng chàng đã kịp lên tiếng trước, “Tôi không mặc cả, cưng ạ. Em nên nghĩ là, tôi xứng đáng có được như thế”.
Một tiếng rên rỉ tắc nghẽn trong thanh quản của nàng. “Người Việt Nam chúng tôi, một nụ hôn thực sự thì có rất nhiều ý nghĩa. Còn những nụ hôn môi kiểu này của người Pháp, ừm, tôi không biết gì về chúng cả.”
“Em nên làm quen, cưng, và tôi sẽ giúp em”, chàng thì thầm.
Ánh mắt nàng chìm sâu vào mắt chàng. Một cảm giác bối rối khiến gò má nàng đỏ bừng lên. Nàng biết, chàng đang chuẩn bị hôn nàng, nàng không nghĩ đến việc yêu cầu chàng hãy dừng lại, bởi trong tâm trí nàng, một ý nghĩa ngớ ngẩn lại khiến bản thân thêm tò mò và phấn khích về cảm giác khi hôn người đàn ông sở hữu bộ râu quai nón là như thế nào.
Bàn tay rám nắng của chàng đưa lên ôm lấy khuôn mặt tròn trĩnh của nàng. Những ngón tay tham lam của chàng sượt nhẹ qua mạch máu đang đập rộn lên ở bên thái dương, sau đó di chuyển đến hàng chân mày tỉa mảnh không cân xứng, rồi lần theo đường nét tinh tế của hai bên gò má đang nóng bừng.
Một nụ hôn. Chỉ là một nụ hôn.
Chàng nhận ra sự mong manh, ngọt ngào trên khuôn mặt nàng mà suốt nhiều ngày trước đó, chàng luôn thắc mắc nàng sẽ trông như thế nào khi nhìn gần?
“Em đã làm gì thế? Hana?”, đột nhiên chàng hỏi. Một bàn tay của chàng vòng ra sau cổ nàng, lùa những ngón tay vào trong mái tóc nàng. “Tại sao em lại từ chối tôi trong buổi chiều hôm ấy?”
Nàng muốn nín thở, “Anh muốn tôi… nữ tính, và giống một … quý cô thực sự…”
“Em nhớ lần ở Đà Lạt đó à?” Chàng cười thành tiếng. Bàn tay kia của chàng rơi xuống vòng eo của nàng, ôm lấy, “Anh chỉ bất ngờ thôi. Nhưng anh vẫn muốn em là em, không phải cầu kì với tóc hay son phấn giống như bữa ăn tối… vào cái ngày hôm đó”.
Nàng xấu hổ, một nụ cười chầm chậm lướt trên đôi môi, “Anh đã chú ý?”
Để có câu trả lời đầy đủ và tình cảm nhất, đâu chàng ghé sát lại với đầu nàng. Chàng cảm nhận được hơi thở gấp gáp cũng như nhịp đập của trái tim nàng khi ngực chàng đang ép sát lấy. “Em đã làm anh bồn chồn trong suốt buổi tối ngày hôm đó. Nhưng Chúa tôi, anh không thể quá lộ liễu mà tỏ tình với em khi mục đích của bữa ăn đó hoàn toàn là vì công việc.”
‘Nhưng sau bữa tối, em đã chặn xe anh cơ mà’, nàng gần như thốt ra câu nói ấy nếu như môi chàng chưa chạm vào môi nàng.
Chàng hôn nàng rất sâu và nồng nàn. Những lọn râu quai nón đâm nhồn nhột vào làn da mặt mịn khiến nàng run rẩy. Hụt hơi, nàng đặt cả hai bàn tay lên ngực và đẩy chàng lùi lại phía sau. Bàn tay nàng trượt đi theo chiều dọc của vòm ngực rộng để rồi hành động ấy trở thành một cái động chạm  vuốt ve đầy khuyến khích rằng chàng cần phải tiếp tục. Chàng kéo nàng tiến lên một bước dài. Sức ép của môi chàng ép môi nàng phải chuyển động.  Rướn những ngón tay lên để đến với chàng, nàng bớt đi sự run rẩy và dần dà cảm nhận được sự vỗ về  của môi chàng cùng những yêu thương, nóng bỏng một cách thân mật và thèm muốn như kẻ đói khát dục vọng không chỉ ở tâm trí mà tận sâu trong mỗi trái tim.


Y Y Y

Đăng nhận xét

0 Nhận xét