MỤ GHẺ - tiểu thuyết - chương 10.1

Lời tựaMọi gia đình sung sướng đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại khổ sở theo cách riêng. (Lev Tolstoy)


Chương 10, Quảng Ninh, tháng 12 năm 1996
          Trong giờ học Văn, Du không tài nào tập trung nổi. Thi thoảng, cô lại lén lút nghiêng  nửa người sang bên phải nhìn cậu học sinh mới. Chần chừ, cô cũng quyết định nói chuyện riêng trong giờ học.
“Những gì trong chiếc máy bay giấy là sự thật đấy à?” Du viết.
Thành nhận lấy quyển tập viết từ Du. Cậu không có phản ứng như cau có hay cười cợt trước sự tò mò của Du. “Ừ!” Thành viết lại và đẩy về phía Du.

“Mẹ kế có tốt không mà sao cậu không có gì để viết trong bài tập làm văn thế? Vậy có lẽ là ác rồi.”
Thành cười khẽ trước cái kiểu tự hỏi tự trả lời của Du. Cậu viết lại, “Ừ!”
Du nhăn mặt, “Cậu không có gì để nói với tớ hay sao? Cậu chỉ “Ừ!” thôi hả?”
Và giờ là lúc Thành cười ra tiếng. Cậu liếc mắt nhìn Du. Du cũng giương đôi mắt tròn to, đen láy màu hạt nhãn lên nhìn cậu.
“Du ơi? Du đang chủ động bắt chuyện và cố tình lại gần tớ đấy à?” Thành viết, “Nhưng ngày hôm nay, tớ lại chẳng có hứng thú gì với Du. Xin lỗi nhé, Du à!”
Du tức tối. Cô quên luôn rằng mình đang ở trong lớp học. Tiện tay vơ lấy quyển sách giáo khoa Ngữ văn ở trước mặt, Du đánh rất mạnh vào cánh tay Thành. Và cậu hét lên, “Á”
“Ồ!” Cả lớp đồng thanh kêu lên.
Bàng hoàng nhận ra hoàn cảnh diễn ra sự việc, Du đỏ bừng mặt.
“Thành – Du? Cả hai em đứng lên cho cô!” Giáo viên bộ môn cao giọng, “Và bước ra khỏi lớp!”
Nhanh nhẹn, Thành đứng lên và bước ra khỏi hàng ghế. Cậu không quên kéo cánh tay Du đi theo mình. Nhưng Du lì lợm vẫn đứng yên ở vị trí cũ và giật mạnh tay lại.
“Lệ Hạ Du? Em có biết lớp đang trong giơ học không?”
Giọng Du lí nhí, “Thưa cô, em xin lỗi.”
“Nếu biết có lỗi thì em nên bước ra ngoài để lớp tiếp tục bài học. Em đang làm mất thời gian trong tiết học của cô đấy!”
Tự ái và cao ngạo, Giang bước ra khỏi ví trí ngồi của mình và tiến về cửa lớp.
Gió đông ập tới táp vào khuôn mặt, lạnh buốt.
Phía xa, Thành cười và vẫy tay với cô cùng những làn khói mỏng trào ra từ khuôn miệng nhỏ.
Du quay lưng bước đi theo hướng ngược lại với Thành.
Du thích ở một mình hơn. Du chọn cô đơn.
Thành buộc phải chạy theo, “Du? Du ơi? Chờ tớ với!”
Du chỉ muốn bịt miệng cậu ta lại. Thành đang cố tình làm trò cười cho học sinh mới nếu chúng nghe được, mặc cho hoàn cảnh thực tế là cả hai đã bị đuổi ra khỏi lớp.
“Nếu cậu không đứng lại, tớ sẽ gọi to hơn nữa đấy!” Thành thách thức, “Du ơi! Duuuu…?”
“Ngậm miệng lại mau!” Du thét lên, “Chuyện gì hả?”
“Chuyện máy bay giấy đấy!” Thành thở hồng hộc và gập cả người xuống. Mặt cậu đỏ bừng lên, “Du không muốn nghe nữa à?”
Du trề môi, “Nghe rồi cũng có giải quyết được việc gì đâu.”
“Nhưng vừa nãy, cậu còn tò mò mà.”
“Vậy sao khi đó, cậu không nói luôn đi, cứ ‘ừ’ suốt, để giờ cả hai bị đuổi ra ngoài, trong khi thời tiết thì lạnh buốt thế này.” Du cằn nhằn. Cô xuýt xoa trời lạnh.
“Lạnh thì làm sao?” Thành hỏi lại, “Bị lạnh mà được nói chuyện, dễ hơn, sướng hơn, nhanh hơn việc ngồi viết lại chẳng sướng hơn à?”
“Ôi trời!” Du kêu lên, “Cậu đúng là tên dở hơi.”
“Không phải dở hơi”, Thành cười trừ, “Mà tay tớ lạnh lắm, tớ không muốn viết.”
“Vậy tớ nói cho cậu hay, giáo viên môn Văn lớp mình đó, cô nổi tiếng là người viết trừng phạt học sinh, và rất có thể chúng ta sẽ phải viết giấy lại nội dung bài học ngày hôm nay, có thể là hai mươi lần, thậm chí năm mươi lần.”
Thành mở to mắt nhìn Du, “Cậu đừng đùa.”
“Vậy mới nói, cậu đúng là tên dở hơi mà,” Du khinh khỉnh nói.
“Cậu lo tìm chỗ khác chơi đi, đừng đi theo làm phiền tớ nữa.”
“Tớ thì biết chỗ nào mà tìm,” Thành rên rỉ, “Cậu đã quên, tớ là học sinh mới và ngày hôm nay mới là buổi thứ hai thôi sao.”
“Lí do lí trấu.” Cả hai tay Du đẩy mạnh người Thành về phía sau. “Thế bây giờ, tôi đi đến nhà vệ sinh nữ, cậu cũng muốn đi theo chăng?”
“Không! Ai lại thế bao giờ.” Thành cười ha hả. “Tớ chờ cậu ở ngoài.”
Giọng Du rít lên, “Trời đất! Cái tên dở hơi này!”
Thành chỉ nghĩ Du nói đùa và cố tình muốn cắt đuôi cậu. Nhưng không, Du đi như bay về phía trước tới bức tường có biển báo WC.
Thành đỏ mặt, cậu quay người đi. Nhanh chóng, Du lẻn sang lối quẹo ngang gần đó, bắt chéo qua cầu thang dẫn đến phòng thư viện.
Du nghĩ, mình đã thắng, vì cậu ta đúng là tên dở hơi mà.

{ { {

Đăng nhận xét

0 Nhận xét