SAY ĐẮM (tiểu thuyết - Phần 3.3)

SAY ĐẮM

“Trái tim anh gn em như chính cuđời em vy. Nhưng chng bao gi em biếđược nó đâu...”.(R.Tagore)
Y Y Y
Vừa về đến cổng nhà, Hạ Lam nghiêng oặt xe sang một bên rồi chạy vội. Kiều bám theo và nhét vội vài tép thuốc vào túi áo khoác của nàng.
Nàng thở dốc. Nàng thọc bàn tay vào túi áo, giữ lấy những thứ chết tiệt mà nàng khinh bỉ. Nhưng Kiều đã vội vàng nắm lấy cánh tay nàng, “Sẽ có lúc chị cần nó, hoặc cần cho ba Lê. Hãy tin tôi đi.”
Hạ Lam siết chặt lấy bàn tay mình với sự căm phẫn lên đến đỉnh điểm. Nhưng khi nàng chưa kịp phản ứng, dì giúp việc từ phía xa vừa chạy đến vừa kêu gào, “Hai cô chủ xin nhanh nhanh giùm. Công an…, họ…, họ sắp đưa ông chủ đi rồi?”
Cả Hạ Lam và Kiều đều trừng mắt nhìn nhau. Không ai nói với ai câu nào, cả hai chạy thẳng về phía trước căn nhà chính. Dì giúp việc lại hét toáng lên, “Họ đang ở phòng thử nghiệm cơ. Lối hướng nam. Nhanh lên.”
Chạy dài hàng ki-lô-mét từ khu này sang khu khác, phòng làm việc của ông Lê nằm hẻo lánh ở cuối góc vườn trồng nho với mẫu giống thử nghiệm được nhập về từ Pháp.
Franck cũng đang đứng trước của phòng và nghển người nhìn vao trong. Anh vẫn mang ủng làm vườn và đôi găng tay còn chưa kịp tháo bỏ. Vừa nhìn thấy Hạ Lam, anh vẫy tay gọi lớn, “Ở bên này. Ở bên này.”
Bốn xung quanh phòng thử nghiệm, đám công nhân làm vườn đều đang vây kín. Nhờ sự hỗ trợ của Franck, rất khó khăn, Hạ Lam mới có thể tìm được cửa lớn và len người từng chút một để vào trong.
Nước mắt nàng chảy giàn dụa, “Ba ơi. Con ở đây cơ mà. Ba ơi…”
Nhưng ông Lê vẫn chỉ cúi gặm mặt nhìn xuống đất. Tiếng bàn tán của công nhân trở lên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Cho đến khi công an ngăn cản không cho phép Hạ Lam được tiến lại gần hơn, ông Lê mới từ từ quay đầu lại nhìn khuôn mặt trắng bợt của đứa con gái lớn đang lem luốc bởi bụi đường, đất cát và nước mắt. Bất ngờ, ông Lê mỉm cười, miệng ông mấp máy, “Hạ Lam? Sao người con lại dơ bẩn như đứa trẻ mới lớn đi nghịch ngợm đất cát thế kia?”
Nàng cay đắng nhận ra rằng, ông muốn thời gian có thể trở về như trước kia, khi ấy nàng còn nhỏ xíu, tối ngày nghịch ngợm với đám hoa dã quỳ mọc đầy hai bên gò đất ven đường núi cùng đám bạn trong phố, khi trở về nhà, thay vì đánh đập và ruồng bỏ, ông sẽ mỉm cười chỉ để trách cứ, ông sẽ yêu thương và đưa nàng đi tắm rửa, ông sẽ không bao giờ nặng lời mắng nhiếc nàng không phải là con của ông mà là đi nhặt ở dưới khe núi về. Ông sẽ chỉ mỉm cười, hiền lành và lặng lẽ như cái khoảnh khắc vào lúc này đây.
Hai người công an và Franck ra sức giữ lấy người Hạ Lam mặc cho nàng có rên rỉ van nơn và khóc lóc. Ở giữa căn phòng, chiếc còng số tám đang được khóa chặt vào đôi bàn tay suốt cả một đời lam lũ của ông Lê. Nước mắt ông chảy đục mờ. Vậy mà, đôi môi ông vẫn không thôi nở nụ cười mỉm ra chiều hết sức mãn nguyện.
“Mấy anh làm ơn đi!” Hạ Lam kêu gào thảm thiết. “Ba tôi! Ông ấy là ba của tôi cơ mà. Hãy để tôi gặp ông ấy. Làm ơn đi. Ba tôi đâu có làm chuyện gì sai trái mà các anh lại bắt ông ấy cơ chứ?”
Franck ôm chặt lấy người Hạ Lam. Anh ra sức vỗ về nàng trong không khí ồn ào bàn tán của đám công nhân.
Ở phía góc phòng, ba mẹ con bà Yến cũng đứng lặng thing, chẳng ai buồn nói với ai tiếng nào.
Một anh công an kéo chiếc hộp gỗ dài được chôn ở dưới đất lên. Xung quanh là những viên gạch lát đã vỡ mà ông Lê dùng để che chắn phía trên bề mặt. Một con dao dài, đã han gỉ được lấy ra từ bên trong hộp gỗ đặt xuống giữa sàn nhà.
Hình ảnh của kí ức về bóng dáng người đàn ông vung con dao lên giữa khoảng không gian về đêm khiến Hạ Lam rùng mình. Nàng biết con dao đó – bởi nó liên quan đến cái chết của người đàn bà mà chưa một lần nàng nhìn thấy khuôn mặt.
“Ông đã sử dụng nó để giết người?”, điều tra viên tiếp tục hỏi.
Ông Lê gật đầu xác nhận, “Phải. Tôi dùng nó và cắt đứt những ngón tay khi bà ấy vẫn cố bám lấy mỏm đá.”
Tiếng bàn tán xôn xao đột nhiên ngưng bặt, thay vào đó là những khuôn mặt cứng đơ vì quá sửng sốt trước câu trả lời ngắn gọn nhưng đầy đủ ý của ông.
Sau khi khám xét hết căn phòng thử nghiệm, cả đoàn người cùng kéo nhau xuống chân núi của đỉnh ba thuộc dãy Lang Biang. Cơn mưa lớn vào đêm qua trút xuống khiến con đường trở lên lầy lội và khó di chuyển. Vài người đàn ông trong xã Lát đi trước dẫn đường. Họ nối chặt những sợi dây thừng vào những gốc cây lớn để mọi người cùng bám lấy và men theo chiều dài của lối đường đi tắt ngang qua quả đồi lớn.
Hạ Lam thở hụt hơi khi một tay bám lấy sợi dây, tay kia vồ vập bấu víu lấy những rễ cây dừng để tránh gây ra tai nạn. Ánh mắt nàng cũng gắn chặt tới tấm lưng của ông Lê đang bị nhiều viên cảnh sát điều tra đang áp giải ở phía trước. Thi thoảng, ông ngoảnh đầu lại, và cười mỉm với nàng. Nhưng trong đáy mắt ông lại ngập đầy những giọt long lanh nước.
Sau gần một giờ đồng hồ leo bộ, cảnh rừng thiêng nước độc với cây cối chằng chịt trong bầu không khí âm u ghê rợn cũng hiện ra trước mắt mọi người. Những vạt nắng hiếm hoi lọt qua kẽ lá xuất hiện lốm đốm đang nhảy múa trên nền đất đá. Tiếng lá khô phủ dày kêu loạt xoạt bởi những bước chân của người người đang đi qua.
“Chỗ kia phải không?” Người đàn ông tên K’Danh hét lớn. Tiếng nói ấy vang vọng khắp một góc của khu rừng, dội đến vách núi ở phía trước, và dội ngược lại tạo thành thứ âm thanh rền rền nghe chói tai. “Sắp cụt đường rồi?”
Viên cảnh sát quay sang bên, “Ông chắc là ở bên khu đồi này chứ. Con dốc này đã đi gần đến tận cùng rồi.”
Ông Lê chưa vội trả lời ngay mà xoay nghiêng người lại. Nửa khuôn mặt ông hiện ra loang lổ trong thứ ánh sáng tà ma của khu rừng sâu.
Hạ Lam vẫn đang trong vòng vây thắt chặt của công an và Franck. Mái tóc dài của nàng bay lòa xòa trong cơn gió thổi ngược. Đôi mắt nàng vẫn không thôi nhìn đau đáu vào mắt ông. Ông nhủ thầm, con giống mẹ Lan quá, con gái của ba.
“Ông nói gì đi chứ?” Viên cảnh sát thúc giục, “Ông Lê?”
“Chúng ta đang đi đúng đường. Giờ chỉ cần đi thẳng về hướng tây của con dốc này.” Ông Lê nói, “Chỉ chừng ba mươi mét nữa thôi. Gò đất đó gần sát bên con suối.”
Một tốp người lại tiến về phía trước dẫn đường. Những màu đen ảo ảnh đang di chuyển giống hệt như vệt đen của người đàn bà năm xưa phải gồng mình chạy, lướt thật nhanh, thật nhanh trong cơn hoảng sợ.
Một cơn đau bất ngờ lại dội thẳng vào kí ức của nàng, lùng xục, tìm kiếm. Đó là ai? Là ai? Người đã thống trị những giấc mơ của nàng suốt quãng thời gian suốt hơn mười năm dài đằng đẵng.
Một gò đất cao với những đám hoa dã quỳ nở rộ đang nằm trơ ngay bên ven con suối nhỏ chảy uốn bao quanh. Đầu trên của gò đất được đặt một bát hương đầy và bó hoa hồng trắng vẫn còn tươi nguyên với những lốm đốm sương đêm đọng lại. Bức di ảnh màu trắng đen không lớn hơn một gang bàn tay nằm nép mình trong khung ảnh viền đá. Đâu đó, tiếng kêu của chim muông và loài thú cất lên trong khu rừng có chút ít ánh mặt trời hiếm hoi rọi xuống, một không khí nặng nề bao trùm lên khắp những khuôn mặt nơm nớp sự kinh hãi đang cùng thốt lên.
“Bà Nguyễn Lan. Kia chẳng phải là hình ảnh của bà Lan – người vợ cả của ông Lê hay sao?” Một người đàn bà làm công trong suốt mấy chục năm ở nông trường trồng chè ngay sát bên nhà ông Lê than khóc. “Chúa tôi! Sao một người đàn bà đẹp lại phải nằm cô quạnh ở cái nơi suốt nhiều năm chẳng có một bước chân người đi ngang qua thế này.”
Bà Yến ở phía xa cũng siết chặt lấy bàn tay của hai đứa con gái Kim – Kiều. Bà lẩm bẩm, “Chúa tôi! Chẳng lẽ ba mày lại giết bà ấy và chôn xác ở cái nơi rừng thiêng nước độc này ư?” Bà quay người nhìn về phía Hạ Lam đang ra sức giằng co với sự cản trở của viên cảnh sát. Bà thở dài, “Con bé Lam có khi chết vì hóa điên mất!”
Kim vẫn lóng ngóng nghển người lên để nhìn về phía trước. Trong khi đó, Kiều đứng ngồi không yên tại chỗ. Cô đẩy đám người công nhân để chen lên phía trước. Không xong rồi, cô nghĩ, bà chị già hóa điên thật hay lại đang đến cữ đây?
Không chấp nhận những gì đám công nhân kia đang bàn tán, Hạ Lam khom người và cắm răng liên tiếp vào cổ tay của hai điều tra viên đang bám lấy cơ thể mình. Trong khoảnh khắc, nàng lao về phía gò đất cao, một chân nàng trượt mạnh xuống mảng đất trơn ngay sát bên con suối, loạng quạng, một tay nàng túm lấy đám cây rừng để lê lết lên, tay còn lại giật mạnh tấm ảnh đang lồng trong bia đá. Giọng nàng khản đặc vì hụt hơi, “Các người sẽ lấy làm hối tiếc vì đã bắt ba tôi. Ông ấy chẳng làm điều gì lên tội cả. Mẹ Amy Nguyễn của tôi vẫn đang sống rất tốt và khỏe mạnh. Bà ấy đang sống tại thành phố Lyon. Các người có biết điều này không?” Hạ Lam chỉ tay vào gò đất cao được bao trùm bởi một màu vàng tươi lốm đốm của đám hoa dã quỳ, “Thật là vớ vẩn. Mẹ tôi không chết. Bà ấy chưa bao giờ chết cả.”
Đám công nhân lại bàn tán xôn xao. Hai cảnh sát viên tiếp tục lôi kéo Hạ Lam ra một chỗ khác. Kiều chạy nhào tới, bám lấy cánh tay Hạ Lam, cô khéo léo bỏ chiếc bật lửa vào túi áo khoác của nàng. Chân mày cô co lại, “Hãy nghe ba nói. Bình tĩnh đi. Bà chị già.”
Viên cảnh sát điều tra tiếp tục, giọng anh ta lạnh lùng, “Đây là ngôi mộ mà ông đã trình báo vào rạng sáng nay?”
“Phải!” Ông Lê xác nhận.
Ở một khoảng cách xa, Hạ Lam điêu đứng khi nghe được câu trả lời.
Ông Lê nói thêm, “Đây là ngôi mộ của bà Nguyễn Linh – một người em sinh đôi với vợ cả của tôi là bà Nguyễn Lan. Vào mỗi tháng, cứ ngày rằm và đầu tháng, tôi lại tới đây thắp hương cho bà ấy. Tôi hiểu, đây là một sai lầm đáng tiếc trong cuộc đời tôi.”
“Vậy tại sao ông lại khai báo sự việc vào thời điểm này?” Viên cảnh sát hỏi, “Động cơ của ông là gì?”
Ông Lê giữ im lặng trong nhiều giây rồi bắt đầu nói, giọng trầm đều, đôi khi hạ thấp xuống nghe như tiếng thì thầm, “Suốt mười mấy năm qua, con bé Hạ Lam chưa bao giờ có được một giấc ngủ ngon. Tôi biết, con bé đã luôn bị ám ảnh vì cái chết của người đàn bà này khi chính nó đã bám theo tôi tới đây vào cái đêm mưa ngày ấy. Con bé hẳn đã chứng kiến mọi chuyện và nó đã ngất xỉu trong bụi cây.” Ông dừng lại và đưa cánh tay chỉ về đám bụi cây cách nơi mọi người đang tập trung ở phía xa. “Sau khi chôn cất bà ấy, trên đường trở về, tôi đã bắt gặp con bé nằm co quắp tại đó. Khi tỉnh dậy, nó chỉ giương mắt nhìn tôi mà chẳng nói được tiếng nào. Và từ hôm đó, con bé chỉ dùng tay để đưa ra kí hiệu với mọi người xung quanh trong suốt gần ba năm.”
Người đàn ông tên K’Danh ban nãy hét lên, “Vậy hóa ra, cô chủ từng bị câm là vì sự việc này ư?”
Ông Lê gật đầu với người đàn ông ở xã Lát.
Hạ Lam giương mắt nhìn ông. Sau đó, nàng gắn ánh nhìn vào hai bàn tay đang dính đầy đất cát của mình, những ngón tay đang cứng đơ dường như không thể cử động.
Franck không hiểu hết mọi lời nói quá phức tạp bằng tiếng Việt, nhưng anh cảm nhận rõ sự điêu đứng trong mạch cảm xúc của nàng. Anh lay lay người Hạ Lam, “Em sao vậy? Em hãy nói gì đi chứ?”
Nàng thì thầm bằng thứ tiếng Pháp với anh, “Em không sao cả. Em đang nói với anh đấy thôi. Em có thể nói mà. Em đâu còn bị câm. Em không bị câm. Anh hiểu không?”
Franck lắc đầu rồi lại gật đầu, “Anh hiểu. Anh hiểu.”
“Rồi Hạ Lam bị ngã trong một cuộc đua ngựa”, ông Lê tiếp tục câu chuyện của mình, “Và tiếng hét đau đớn ấy đã trả lại tiếng nói cho con bé… Và, nó đã quyết định lên Sài Gòn học từ sau cái đợt đấy… Con bé hẳn đã phải chịu đựng quá nhiều mất mát và đau thương. Giờ đây, nó đã gần hai mươi năm tuổi, ở cái tuổi trẻ thanh niên đầy nhiệt huyết và căng tràn, tôi không muốn nó lại mất đi một khoảng thời gian tươi đẹp của đời người như thế này nữa. Nó mới trở về Việt Nam được ít ngày, nó gặp tôi, nó nói chuyện với tôi, nó cố gắng cười vui là thế, nhưng trong giấc ngủ của nó, con bé cứ khóc, con bé cứ thảng thốt về cái chết bí ẩn của một người đàn bà. Tôi thiết nghĩ, bà Nguyễn Linh hẳn cũng không muốn làm phiền đứa cháu gái duy nhất về cái chết oan uổng của mình. Còn con gái tôi, nó cần một khoảng lặng để bình tâm và hòa nhập với cuộc đời, như vốn dĩ, nó đã phải có được như thế từ lâu lắm rồi.”
Hạ Lam bứt rứt, nàng đưa những ngón tay bẩn thỉu của mình vào miệng và cắn. Mọi lời mà ông Lê nói như tiếng sét rạch trời vừa đổ xuống đầu nàng. Tay nàng vò tung mái tóc rồi. Nàng nài nỉ, “Hãy buông tôi ra đi. Tôi cần thoát khỏi nơi này. Làm ơn. Hãy buông ra. Tôi muốn đi vệ sinh. Làm ơn…?”
Hai viên cảnh sát và Franck ái ngại, họ buộc phải buông tay khỏi cơ thể nàng.
Hạ Lam co người chạy về hướng nam của khu rừng. Nàng thở hổn hển và ngã liên tục khi vấp phải những rễ cây to xù xì nổi chằng chịt lên trên mặt đất. Bàn tay nàng ôm lấy khuôn mặt và gãi, lướt dần xuống vùng cổ, khoảng ngực, vùng bụng.
Ngứa. Ngứa. Và ngứa.
Bàn tay Hạ Lam run lẩy bẩy. Mắt nàng mờ đi và mất dần sự kiểm soát. Vồ vập, nàng bám lấy một rễ cây dài đang đẩy đưa theo gió trên tán cây cổ thụ.
Rễ cây đứt.
Cả người nàng rơi tự do xuống một chiếc hố ngay dưới chân đồi.
Và lơ lửng, những đám dây leo của khu rừng ở tầng lá dưới đỡ lấy cơ thể nàng trước khi phải tiếp ‘bịch’ xuống mặt đất chứa đầy sỏi đá.
Tay nàng thọc vào túi áo khoác, đờ đẫn lấy ra tép thuốc và chiếc bật lửa. Ngón tay cái và tay trỏ tì lên vòng ốc xoay của chiếc đèn bật, liên tục, liên tục, ngón tay nàng trượt đều lên nó, và phải mất đến nhiều giây đồng hồ mới có thể bén lửa.
Di chuyển ngọn lửa yếu ớt xuống phía dưới tờ giấy bạc. Cả cơ thể nàng dần dần được thả lỏng hơn. Đôi mắt nàng khép lại. Suy nghĩ của nàng dạt trôi từ đám mây này sang đám mây khác bồng bềnh ở phía trên cao. Đôi môi nàng hé nở một nụ cười hờ hững với cả thế giới ngập tràn những nỗi đau mà nàng vẫn phải bấu víu lấy linh hồn nhiều lần từng lạc lối.

Y Y Y
 “Lại cái bọn nào đó đã đốt nhang để trọc phá tổ ong rồi”, một người đàn ông nheo nheo mắt nhìn về đám khói đang bốc lên ở hướng nam của khu rừng, “Cái bọn phá rừng hại dân này.”
Franck hét toáng lên bằng thứ tiếng Pháp, “Không xong rồi. Khói? Lửa? Hạ Lam? Hạ Lam ơi? Cô ấy vừa đi về hướng đó.” Và anh co người chạy nhanh hết mức có thể về hướng đám cây rừng đang bốc khói lên cao.
Nghi ngút. Nghi ngút.
Mọi người chẳng ai hiểu Franck nói gì cũng như hành động bất thường của anh. Chỉ có ông Lê hiểu ra vấn đề. Ông thì thào nói với viên cảnh sát. “Nhanh lên! Hãy cứu lấy con bé! Con gái tôi,…, nó…, nó đang ở phía đó.” Cánh tay ông đưa về hướng Franck đang chạy, “Nó đang ở đó… Ở hướng… đó…”
Chưa ai kịp nói với ai câu nào, lời nói của ông Lê cũng chưa kịp dứt, vài cảnh sát viên và đám công nhân đã chạy nháo nhác về hướng nam của khu rừng. Hai tiếng kêu gọi Hạ Lam vang lên, nghe vang khắp khu mảnh sườn đồi dốc.
“Hạ Lam ơi?” Franck thở hồng hộc. Anh ho sặc sụa vì khói. Đám lửa đang bắt đầu lan dần ra dưới lớp lá khô rụng trải dày trên mặt đất đầy sỏi đá. “Hạ Lam? Em đang ở đâu vậy hả? Hãy trả lời anh đi? Làm ơn? Hạ Lam ơi?”
“Bà chị già? Chị đang ở đâu thế hả?” Kiều vừa gọi vừa lóng ngóng bẻ cành cây để gạt đám lá khô đang bốc cháy.
Đám công nhân trong nông trường cũng kêu gọi í ới. “Cô chủ? Cô chủ ơi?”
Người chạy tới suối múc nước. Người bẻ cành cây để dập lửa.
Ngọn lửa mỗi giây qua đi thêm cháy hừng hực hơn, dữ dội hơn.
Kiều dáo dác kiếm tìm Hạ Lam trong các hốc cây lớn. Qua ánh lửa vàng bập bùng đang đẩy đưa theo chiều gió, hình ảnh Hạ Lam co rúm người ngồi thu lu trong hốc cây cổ thủ cách đó gần chục mét khiến Kiều thót tim.
Một mảnh váy dài màu trắng của nàng đã bị xé toạc đang mắc kẹt trên một cành cây ngay gần đó. Ánh mắt nàng đau đáu chứng kiến cảnh người dân nhộn nhạo ở trước mặt. Và khuôn mặt nàng lộ rõ vẻ đớn đau không thể nào chịu đựng.
Dứt khoát, Kiều giật mạnh lấy con dao đi rừng của người đàn ông trong xã Lát. Cô chặt đứt thân cây với nhiều tầng lá xum xuê. Vừa gạt mạnh đám lá chưa bị bén lửa, Kiều nhảy xa từng mét một để chạy về phía Hạ Lam.
“Chị bị cái gì vậy hả?” Kiều kéo người Hạ Lam đứng lên. “Rời khỏi đây. Nhanh lên. Chị muốn chết mất xác ở cái nơi này à?” Vừa chửi rủa, Kiều vừa đỡ lấy người Hạ Lam lê từng bước một, tay kia vẫn túm lấy thân cây rừng để dập lửa.
Nhưng đi chưa được một mét đường, cả người Hạ Lam đã đổ gập xuống về phía trước. Chân phải khụy xuống, bàn tay nàng ép chặt lấy bắp chân. Nàng thì thào, “Em chạy đi. Kiều? Nhanh lên. Mặc kệ chị.”
Kiều khom người, cô hất bàn tay Hạ Lam ra khỏi bắp chân của chính nàng. Đôi mắt cô trừng lên bởi những vết răng của một loài rắn. “Chúa tôi! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy hả?”
Giật mạnh mảnh vải dài đã bị xé toác từ váy của Hạ Lam đang mắc kẹt trên cành cây, Kiều cột chặt lấy bắp chân nàng ở phía trên của vết cắn. Cô quàng hai tay Hạ Lam lên vai mình, “Nhanh lên. Chúng ta phải chạy ngược hướng đã. Chị bị rắn cắn rồi. Chúa tôi. Không phải là rắn độc. Làm ơn đi.”
Kiều xốc người Hạ Lam lên lưng rồi chạy về con đường màu xanh thẫm ở phía trước mặt. Cô không cảm thấy mệt mỏi, rã rời. Thay vào đó, một ý nghĩ duy nhất luôn thúc giục cô, phải cứu lấy Hạ Lam, chị ấy phải được sống. Bởi tất cả những gì Kiều chứng kiến và nghe được từ câu chuyện suốt buổi sớm hôm nay đã giúp cô hiểu, Hạ Lam đã chết một lần, và cô ấy không thể tiếp tục sống hoang phí trong quãng đường đời còn lại nữa.
Khi bầu không khí đã trở lên thoáng hơn, dễ thở hơn, âm thanh nhộn nhạo của đám người cũng đã bị pha loãng hơn,  Kiều đặt người Hạ Lam xuống, cô ép người nàng ngồi dựa vào một gò đất cao.
“Chị đừng cử động nữa.” Kiều thở hổn hển rồi quỳ rạp người xuống mặt đất, cô nới lỏng nút dây buộc ở bắp chân Hạ Lam rồi chạy vội về hướng con suối để rửa sạch con dao đi rừng và chiếc khăn mùi xoa.
Nhanh chóng trở lại, Kiều thắt chặt sợi dây ở bắp chân Hạ Lam. Lấy bật lửa trong túi áo để hơ nóng mũi con dao. Giọng Kiều sốt ruột, “Chị chịu khó đau một chút nhé. Em phải hút máu độc ra đã rồi mình tìm đường trở về nhà và lên bệnh viện.”
Hạ Lam nức nở, “Nhỡ em bị nhiễm độc thì sao?”
“Chúa tôi!” Kiều nhăn nhó rồi làm dấu thánh giá trước ngực, “Mọi chuyện rồi sẽ ổn mà. Không phải là rắn độc? Chúa tôi?”
Cô dùng khăn mùi xoa lau sạch vết cắn, đưa đầu mũi con dao tới, rạch theo hình chữ X và vuốt nhẹ từ trên xuống để máu chảy ra. Lo lắng, Kiều dùng miệng áp lên vết cắt để hút máu rồi nhổ ra, liên tục, liên tục.
Hạ Lam cũng bứt lấy cỏ gừng mọc ngay sát bên, vừa nhai, vừa nuốt lấy nước rồi lấy bã đắp vào vết cắt ngay sau khi Kiều hút máu độc xong.
Sau mười năm phút đồng hồ, da mặt Kiều chuyển sang màu xanh tái mét, cô lao ra phía con suối để rửa sạch máu ở trong miệng. Cô dầm người mình xuống nước để khắp cơ thể ướt sũng. Đầu óc cô quay cuồng.
“Em có sao không vậy? Kiều?” Hạ Lam lê lết từng bước  về phía con suối. “Trở lại đi? Ngâm mình trong nước lạnh em sẽ bị cảm đấy.”
“Chị im đi và ngồi yên đấy giùm em!” Kiều hét lại.
Cô quay lưng đi. Và khóc nức nở.
Hạ Lam không hiểu chuyện gì. Nàng nghĩ, nàng lại vừa mới gây ra một chuyện tai hại ư? “Em sao thế? Kiều? Có chuyện gì đã xảy ra?”
Kiều dẫm chân lên những mỏm đá, nước bắn tung tóe trong lúc cô trở lại lên bờ. Hai tay cô vươn tới, đặt lên vai Hạ Lam và dồn ép người nàng lùi nhanh xuống vị trí cũ.
“Chị đúng là một con bé Lam Lọ Lem ngu ngốc! Chị nên chết quách đi cho rồi.” Kiều vừa chửi um lên vừa khóc nức nở. “Con người chị là của chị cơ mà. Tại sao suốt ngày chị lặng im để tụi tôi bắt nạt chị? Chị đúng là một bà chị khốn. Chị đã làm hư những đứa em của chị. Chính chị đã biến chúng tôi trở thành đứa đáng ghét, ích kỉ, và xấu xa. Chị hiểu mình đã làm gì không? Hả?”
Không. Hạ Lam không hiểu gì. Nàng sợ chị em Kiều và Kim. Nàng sợ cả dì ghẻ nữa. Nàng chỉ nghĩ, nàng sẽ luôn bị bắt nạt và lép vế khi sống trong một gia đình mà mẹ nàng đã bỏ đi xa, còn ba nàng thì chỉ biết đánh đập và mắng nhiếc.
“Lẽ ra chị không nên tham gia cuộc đua ngựa năm đấy, thì đôi chân này của chị có phải lành lặn hơn rồi không?” Kiều quệt nước mắt. Cô hếch mặt nhìn lên bầu trời cao.
“Nhưng chẳng phải, sau cú ngã chí mạng đó, chị đã lấy lại được giọng nói của mình còn gì”, Hạ Lam cười đau khổ, “Và chị thực sự muốn cảm ơn em vì điều đó.”
“Chúa tôi!” Kiều hét lên thảm thiết. Cô đứng vụt dậy và đi đi lại lại vì quá tức giận. “Vậy chị trở về Việt Nam lần này là vì lí do gì cơ chứ? Có phải ba đang bệnh nặng, và chị muốn ông sẽ chia tài sản cho phần của chị lớn hơn không?”
Hạ Lam há hốc miệng. Nàng kinh ngạc và chẳng thể nói được tiếng nào.
Kiều cười gằn. Cô tiếp tục chửi rủa cuộc đời. “Bố khỉ? Chị vô tội để rồi trở thành có tội. Sự vô can của chị khiến mọi thứ bị đảo tung lên. Lẽ ra, ba vẫn sẽ ở nhà, đúng không? Còn chị, chị đã không tái nghiện và cái chết của người đàn bà lạ hoắc kia sẽ luôn chỉ là một điều bí mật.” Kiều khụy đầu gối xuống mặt đất. Cô bò tới và ôm trầm lấy cơ thể Hạ Lam đang ngồi gập người dưới nền đất. “Chị nói gì đi, nói gì đi? Em phải làm sao bây giờ? Ở cái tuổi mười chín, em mang theo kí ức bên mình chỉ toàn là những kế hoạch xấu xa. Em phải làm gì cơ chứ?”
Nàng dần hiểu ra sự phức tạp trong diễn biến cảm xúc của con người Kiều. Với nàng, Kiều vẫn luôn là một người tốt, Kiều đã nhiều lần cứu sống nàng dù đã quyết tâm phải làm theo một kế hoạch nào đó cùng với bà Yến để hãm hại nàng. Nhưng cuối cùng, Kiều đang ngồi đây và khóc nức nở, cô còn hỏi nàng phải làm gì tiếp theo để cuộc đời bớt vơi đi màu đen tối?
Nhưng khi Hạ Lam còn chưa kịp phản ứng, Kiều đột ngột đẩy người nàng ra, đứng vụt dậy, và bỏ đi ra một hốc cây khác. Cô lấy tép thuốc đã để sẵn trong túi quần jean và chiếc bật quẹt lửa. Bàn tay Kiều run rẩy để giữ chặt tờ giấy bạc và đặt lên trước mũi.
“Dừng lại đi, Kiều?” Hạ Lam hét lên. Nàng loạng quạng bò tới gốc cây đang cách xa gần hai mươi mét đường rừng. Nhưng càng tiến đến, đầu óc nàng càng mất đi sự tỉnh táo, mắt nàng mờ dần và miệng nhạt đắng. Mặc ý thức muốn nàng quay người bỏ đi, nhưng sự mê muội đang khiến nàng tiến nhanh hơn về phía Kiều trong khoảng thời gian đã định.
Kiều vươn tay túm lấy mảnh váy dài của Hạ Lam, kéo lại gần hơn và ghì đầu nàng sát vào mảnh giấy bạc.
Rồi cả hai ngả đầu ra sau gốc cây.
Hình như, trời đã tối rồi.

Y Y Y

Ai nấy đều bàng hoàng và sửng sốt khi tìm được hai chị em Lam – Kiều đang trong tình trạng ‘phê thuốc’. Cơ thể yếu mềm của cả hai nằm co mình bên gốc cây lớn.
“Hạ Lam?” Cả ông Lê và Franck cùng hét lên, “Hạ Lam?”
Đôi mắt nàng yếu ớt dần hé mở. Phía trước mắt nàng chỉ toàn là những bóng người như đang bay lên khỏi mặt đất.
Nàng lặng thing.
“Cái con trời đánh này?” Bà Yến chửi rủa trong bụng khi nhìn thấy những ngón tay Kiều vẫn siết chặt lấy mảnh giấy bạc nằm vương vãi trên nền đất màu đỏ hung.
Tất cả mọi người đều nhận được lệnh cấm tiến lại gần hai cô gái của viên cảnh sát trưởng. “Bắt giữ lấy chúng”, giọng ông lạnh lùng ra lệnh, “Chúng bị nghiện?”
Viên cảnh sát nhanh chóng chạy tới, anh ta đánh thức buộc Hạ Lam lẫn Kiều phải đứng dậy. Dứt khoát, viên cảnh sát tra còng số tám lạnh buốt vào cổ tay của cả hai chị em.
Đến khi ý thức được việc gì đang diễn ra, Hạ Lam ngoảnh đầu nhìn lại phía đám đông. Ánh mắt nàng xục xạo kiếm tìm hình dáng nhỏ nhắn với tấm lưng đã còng xuống đến quen thuộc của ông Lê mà không hay biết, ông cũng đang bị những viên cảnh sát áp giải ngay kế bên mình. “Ba ơi”, giọng nàng thổn thức, “Ba?”
Ông Lê ho khù khụ, ánh mắt ông đau đớn nhìn hình dáng yếu ớt của Hạ Lam, “Ba đây. Ba ở đây. Ba vẫn đang ở ngay bên con mà.” Hai bàn tay ông đưa lên, quệt ngang những dòng nước mắt mặn đắng. “Kẻo ngã. Hạ Lam? Con phải nhìn đường đi chứ?’
Nàng quay sang bên. Ánh mắt nàng đổ dồn cả lên người ông Lê. Nhưng ông đã quay mặt đi, nhanh chóng, tránh ánh mắt của nàng.
Giọng ông chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút, “Lam? Con không nghe ba nói à? Phải chú ý đường đi cơ mà”, giọng ông sụt sùi, “Không được ngã. Không được vấp ngã. Cả con bé Kiều nữa. Hai đứa có hiểu ba nói gì không?”
Kiều gật đầu nhưng vẫn tò ra lì lợm. Cô cúi gằm mặt và bước đi. Tay trái của cô bị khóa chung cùng một chiếc còng số tám với tay phải của Hạ Lam. Kiều hối thúc, “Bà chị già, đi nhanh lên giùm em!”

Y Y Y

“Anh nghe đây!” Eric buồn rầu nói. Chàng miết đi miết lại những cánh hoa hồng khô đã được xếp đầy lên chiếc đàn piano màu trắng.
“Anh nghe cho rõ đây! Anh hại chết Hạ Lam rồi. Anh rõ chưa?” Franck chửi rủa ầm ĩ. “Đồ khốn! Cảnh sát vừa tới, họ ép còng số tám lạnh giá vào cổ tay của cô ấy. Cô ấy đã bị áp giải tới trại giam. Eric? Anh hãy mau cút xuống địa ngục đi.”
Franck lạnh lùng cúp máy. Anh chạy nháo nhào để theo kịp đám đông đã bỏ xa hàng cây số.
Lòng anh rồi bời.
Eric khổ sở. Điện thoại đang áp trên tai, những âm thanh lạnh lùng, đầy sức nặng như những tảng băng trôi va loảng xoảng vào đầu của kẻ vốn đã nghĩ mình chết đuối giữa biển nước mênh mông giá buốt.
Chuyện gì đang xảy ra?
Chàng đã và đang làm gì thế này?
Eric cuồng điên gọi lại cho Franck. Tất cả những gì chàng nhận được chỉ là hồi chuông dài dai dẳng.
Chàng bức bối quăng điện thoại lên mặt bàn. Vết thương ở trái tim chàng đang đau gấp bội lần so với viên đạn đã bắn trúng sau gáy mà cả tháng qua đã có kết quả cuối cùng từ phòng cảnh sát điều tra, nhưng chàng từ chối việc kết án những người họ, và chàng dứt khoát, tôi không muốn ảnh hưởng tới danh tiếng của tập đoàn hơn nữa, tôi sẽ có những cuộc trò chuyện riêng với họ, ... Ấy vậy mà, chàng không có thời gian, càng không đủ tâm trí để tìm đến những con người ấy đang sống ở thành phố Paris.
Bởi nỗi đau bị mất bỏ Trần Hạ Lam khiến chàng đang chết đi…
Tiếng rung ì ạch di chuyển trên mặt bàn gỗ. Eric cuống cuồng chộp lấy. Giọng chàng hối thúc, “Nói rõ đi! Franck? Chuyện quái gì đang xảy ra với cô ấy?”
Franck luống cuống. Anh thở hồng hộc trong lúc đi đi lại lại trước cửa phòng chờ của khu nhà trại giam. “Chúa tôi! Em hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa? Eric? Cảnh sát đột ngột tới bắt ông Lê, sau đó còn tàn nhẫn hơn, họ còng tay Hạ Lam và em gái của cô ấy và đưa đi.” Franck rên rỉ, “Em đã chẳng hiểu mấy tay viên cảnh sát nói gì cho tới tận ban nãy có một sinh viên ở đây phiên dịch rằng, họ giết người, họ nghiện…”
Eric cố gắng giữ bản thân để được bình tĩnh, “Nghe này, Franck. Em phải tìm mọi cách, hiểu không, bằng mọi cách tống tiền cho bọn canh giữ ở trại tạm giam. Em phải gặp được cô ấy và những người khác. Rõ chưa?”
“Được rồi”, Franck nói, “Em sẽ làm thế. Còn anh?”
“Chúng ta sẽ gặp nhau vào hôm sau.” Eric đẩy mạnh cánh cửa tủ quần áo. “Anh cần phải liên lạc với cả bà Amy Nguyễn nữa.” Chàng ném những bộ đồ đã được gấp sẵn vào trong va-li. “Em biết mình cần phải làm những việc gì trước khi anh tới mà.”
“Em hiểu rồi,” Franck ậm ừ, “Cơ mà, anh có thể đưa Neeley sang Việt Nam luôn được chứ? Cô ấy sẽ rất vui vì điều đó đấy!”
Eric bất chợt mỉm cười, “Anh sẽ làm thế, Franck. Chúng ta sẽ gặp nhau sau nhé!”

Y Y Y

Đăng nhận xét

0 Nhận xét