SAY ĐẮM
“Trái tim anh gần em như chính cuộc đời em vậy. Nhưng chẳng bao giờ em biết được nó đâu...”.(R.Tagore)
Y Y Y
Những tia nắng của ngày mới sang đã nhuộm vàng cả khu vườn hồng ngay
sát bên dãy phòng Hạ Lam ở. Uể oải và mệt nhừ, cánh tay nàng cố gắng mãi mới có
thể chống xuống giường để làm giá đỡ cho cơ thể ngồi dậy. Dựa lưng vào song sắt
cửa sổ, trước mặt nàng hiển hiện là thế giới của những ảo ảnh và mơ hồ.
Và làn da nàng lại bắt đầu râm ran như cần gãi ngứa. Đôi mắt nàng cũng
không thể mở lớn hơn. Nàng ngáp dài, liên tục, dài hơn và không thể cưỡng lại.
Hạ Lam loạng quạng muốn bò xuống khỏi giường. Nhưng khi vừa mới lê ra
đến mép thành gỗ, cả người nàng đã rơi tự do xuống thảm sàn nhà mà không có
chút cảm giác đau đớn. Nàng ngứa ở tay, không, ở chân, càng không phải, ở vùng
bụng, bị thiếu rồi, nàng ngứa ở khắp vùng lưng nữa.
Trong cảm giác ảo ảnh mơ hồ, Hạ Lam vẫn nhận biết được ly sữa tươi và ổ
bánh mì ở ngay chiếc bàn cách chân giường không đến hai mét.
Và có điều gì đó như đang xui khiến cánh tay nàng vươn ra để với lấy ly
sữa tươi. Nàng uống cạn ly sữa trong cơn run lẩy bẩy. Những dòng sữa cũng vì
thế mà chảy dài ướt lem nhem ra cả bộ váy vẫn còn ngấm sương đêm từ đêm hôm
qua.
Nàng nằm co quắp trên sàn nhà. Ánh mắt nàng lờ mờ đuổi theo hình bóng
của chiếc ly thủy tinh bị nằm oặt xuống đang lăn đều về phía cánh cửa lớn.
Nàng không nhìn thấy ai đang ở trước cửa. Nhưng nàng nghe thấy tiếng
cười giễu cợt từ nơi đấy.
Và nàng lại lịm đi trong cơn ảo giác như thể giấc ngủ đêm qua mới chỉ
bắt đầu.
Y Y Y
Kiều khom người để nhặt chiếc ly thủy tinh đang lăn về lối cửa. Cô đưa
nó ra trước ánh sáng vàng ươm của mặt trời và ngắm nghía. “Chị muốn trở về đây
để phân chia tài sản ư? Trần Hạ Lam? Chị nghĩ ba mẹ con tôi đã chết hết cả rồi
hay sao chứ? Ôi không? Bà chị già thân mến ạ. Trông chị kìa…”
Dáng người Hạ Lam cong mình nằm bất động trong bộ đồ màu trắng hệt như
mảnh lông vũ mỏng manh giữa thảm sàn nhà màu đen đậm.
Kiều nghiến răng, “Chị thật đáng thương! Chị hiểu không hả? Vì thế, hãy
cút xuống địa ngục đi.”
Y Y Y
Buổi tối ở club vẫn chẳng có gì mới mẻ hơn. Buổi tối đêm nay, Franck
cũng không ghé lại quán. Hạ Lam nhủ thầm, có lẽ vì công việc nhàn rỗi quá mà
nàng lâm vào cảm giác chán và buồn ngủ. Nàng ngắm nhìn Kiều đang pha chế đồ
uống cho khách một cách say sưa, bất chợt, một thiện cảm tốt đẹp nàng nghĩ sẽ
dành cho cô gái này.
“Tối qua, em làm cocktail cho chị từ rượu gì thế?”, Hạ Lam nói và đưa
cho Kiều một chiếc ly cao để cô trút mọi thứ trong hacker ra sau khi đã lắc
đều.
Khóe môi Kiều cong lên, “Malibu đấy. Chị không thích à?”
“Không! Vậy từ rượu Tequila, em có thể làm ra cái gì từ nó cùng với
nước cam giúp chị, được không?” Hạ Lam lấy chai rượu từ trong tủ kính phía sau
đặt xuống bàn. “Còn nước cam Orange, em biết nó để chỗ nào không?”
“Ở ngăn cuối cùng, trong góc bên trái đấy.” Kiều nhún vai và liếc nhìn
chai rượu Tequila còn quá nửa. “Chị chắc không? Đây là rượu mạnh đấy nhé.”
Hạ Lam bắt đầu khó chịu. Những móng tay nàng gần như cắm vào da thịt.
Nàng gãi ngứa ở vùng da phía sau gáy một cách khó khăn. Nhưng mảng ngứa lại bắt
đầu chuyển rộng và không thể xác định được vị trí cụ thể. Hụt hơi, nàng nói, “Rượu
càng mạnh càng tốt.” Rồi nàng đổ xô cả chiếc ghế cao trong quầy pha chế để tìm
đường tới nhà vệ sinh.
“Chị đi đâu thế hả?” Kiều giả giọng hét lên, “Rốt cuộc, chị còn muốn
dùng nó nữa không hả?”
“Muốn… Muốn…”
Cả cơ thể Hạ Lam tì vào mặt cửa gỗ để đẩy mạnh cánh cửa. Nước ở trong
phòng vệ sinh bắt đầu chảy ra xối xả. Nước được vã đầy lên khuôn mặt và ướt
khắp váy áo của nàng. Mái tóc đen dài cũng trở lên bù xù bởi sự vật lộn của
nàng trước bồn rửa.
“Muốn… Chị không sao cả.” Hạ Lam thở dốc. “Chị bị dị ứng… dị ứng thức
ăn?”
Chưa tới hai phút, Kiều nhún nhảy mang theo chiếc ly Martini vào lối
phòng vệ sinh. “Em đây. Bà chị già. Mở cửa ra nào. Nhanh lên.”
Hạ Lam giật mạnh lấy chiếc ly ngay khi nhìn thấy bóng dáng Kiều xuất
hiện. Chiếc ly cũng nhanh chóng cạn khô nước. Cơ thể Hạ Lam mềm oặt buộc Kiều
phải đưa nàng ra ngoài để tránh sự nghi ngờ của đám nhân viên trong club.
Hạ Lam khổ sở nằm dài trên ghế sô pha ở một góc tối trong quán. Đầu óc
nàng cuồng quay bởi tiếng nhạc. Nhưng Kiều đã không dừng lại ở đây, cô quỳ rạp
người xuống thảm và thầm thì, “Chị Lam Lọ Lem thân mến. Cocktail Fizzing cherry
đã làm chị thỏa mãn trong sự sung sướng hay chưa? Nó làm từ chính rượu Tequila
mà chị đã yêu cầu. Em chỉ thêm chút rượu vỏ cam, rượu mùi Galliano, và…, và một
chút thuốc tiên thôi mà.” Kiều vỗ bàn tay cô vào gò má Hạ Lam đang chuyển sang
màu tái nhợt, “Nhưng em sẽ không để chị dùng chùa mãi như vậy đâu. Thứ bà già
đang quỵ lụy vì tình yêu ạ.”
Kiều đứng vụt dậy và bỏ ra ngoài gọi điện thoại. “Nó đang nằm bẹp ở
club rồi. Con sẽ cho người đưa nó về phòng hay sao?”
“Cứ để nó nằm im nó. Tự tỉnh. Và tự về.” Bà Yến quát lên, “Ba mày sẽ
nghi ngờ nếu bắt gặp con bé đang trong tình trạng mê mệt. Hiểu không? Đồ ngu
ngốc.”
Kiều giận dữ và tắt ngay điện thoại. “Rồi con sẽ chứng minh để mẹ hiểu,
con thông minh và giải quyết mọi chuyện nhanh gọn như thế nào.”
Y Y Y
Khắp người Hạ Lam sực nức một mùi hương dầu Siang Pure Oil mà một vị
khách người Thái trong club đã cho rằng nàng bị cảm gió và cần về nhà để nghỉ
ngơi.
Cả căn phòng chỉ được bắt sáng từ một ô cửa sổ nhỏ phía tây. Ánh trăng
sáng vằng vặc lấp ló qua khe cửa như thể đang lén lút muốn làm bạn với nàng
nhưng vẫn đầy sợ sệt.
Hạ Lam nằm co mình vào bức tường được dán giấy hoa. Suốt từ đêm qua đến
giờ, nàng sống như người chết, vật vờ giữa trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Linh cảm
luôn thúc giục có điều gì đó vô cùng không ổn đang xảy ra, nhưng suy nghĩ mãi,
Hạ Lam vẫn không thể tìm được gì. Trong cơn mê man, giấc mơ màu đen vẫn tiếp
tục đeo bám nàng.
Y Y Y
Hạ Lam chạy về hướng núi Lang Biang. Cô bé thở hổn hển. Rõ ràng, cô vừa
nhìn thấy ba Lê với cây dao dài được nắm rất chặt trong tay đang đi về phía
đỉnh ba của rặng núi cao. Và phía trước là bóng dáng của ai đó đã bị khuất che
bởi màu đêm đen huyền bí đang chuyển động.
Mồ hôi vẫn chảy khắp cơ thể Hạ Lam dù đêm Đà Lạt đang ở giữa tháng mười
hai lạnh buốt. Vừa chạy xuyên qua những cánh rừng thông và những ngôi nhà của
dân tộc K’Ho thưa thớt người ở, cô bé rùng mình bởi sự huyễn hoặc về đêm của
tiếng thú cùng những vạt rừng đầy bụi cây gai đâm xuyên qua lớp áo.
Hạ Lam không ngừng khóc. Cô vừa chạy vừa bứt trái dâu rừng và hít hà
mùi thơm từ loại cây ngửi để chống mệt. Cô cố gắng giữ lấy sự bình tĩnh để ông
Lê không phát hiện ra sự đeo bám của mình.
Nhưng đường lên đỉnh ba nằm trong dãy Lang Biang vẫn chưa quá nửa, vệt
bóng dài ở phía trước và ông Lê cùng dừng lại đột ngột. Hạ Lam cũng nhanh chóng
chọn cho mình một chỗ ẩn nấp kín đáo sau những bụi cây gai.
Cánh tay cơ bắp của ông Lê đưa lên cao cùng với con dao mang đầy sự tàn
nhẫn. “Bà muốn chạy đi đâu thế?”, ông hằn giọng, “Tận cùng rồi, bà có hiểu
không?”
Hạ Lam vẫn không tài nào nhìn được khuôn mặt của bóng đen dài đang đứng
run rẩy ở phía xa. Nhưng cô bé hoàn toàn có thể nhận ra đó là dáng đứng của một
người phụ nữ có thân hình hơi mập mạp. “Ông điên thật rồi. Ông Lê ơi? Hãy tha
cho tôi đi. Làm ơn. Tôi xin ông mà.” Người đàn bà lùi lại phía sau, và gần thì
trượt chân ngã.
Tiếng cười như thú dữ của ông Lê vang lên trong đêm nghe lạnh lẽo, “Hãy
cứ tiếp tục trốn chạy đi, tiếp tục lùi lại phía sau đi. Tận cùng rồi. Số phận
của bà đã đi đến hồi kết rồi.” Vừa nói, ông Lê vừa tiến về phía trước.
Những giọt mưa cũng lộp độp rơi thêm nặng hạt. Mưa tưới ướt lá cây
rừng. Mưa hòa trộn với nước mắt của những đứa con Chiên mà Chúa trời đã ban
tặng xuống trần thế.
Người đàn bà run lẩy bẩy. Trong một khoảnh khắc nhanh như cắt, cả cơ
thể của bà đã hoàn toàn mất dạng trên một mỏm đá cao giữa dãy núi Lang Biang hùng
vĩ.
Hạ Lam ngăn chặn tiếng kêu kinh hoàng của mình bằng cách nhét chiếc
khăn len đeo cổ vào đầy miệng. Tai cô bé rền rền thứ âm thanh của nụ cười cay đắng
ở phía xa. Cô gắn chặt mắt mình vào những ngón tay trắng muốt của người đàn bà
xấu số đang cố bám víu lấy mỏm đá nhọn nhô ra giữa khe núi sâu.
Ông Lê bước đến. Ông ngồi xuống và ép cả bàn chân mình lên những ngón
tay đang trầy xước máu lem đầy ra cả những mỏm đá xung quanh. “Bà muốn tự buông
tay mình? Hay tôi sẽ dùng con dao này để chặt đứt từng ngón, từng ngón?” Dứt
câu, mũi đế giày của ông Lê nghiến chặt hơn xuống những ngón tay đáng thương
ấy. Và lưỡi dao như sáng lên giữa đêm trăng khi nó được đặt lên những ngón tay
của người đàn bà.
Một tiếng kêu kinh hoàng nghe đến chói tai của người phụ nữ đang rơi tự
do xuống vực thẳm. Tiếp sau đó, tiếng kêu của chim muông và thú rừng cùng đồng
loạt cất lên tiếng kêu ai oán. Và những cánh chim bay nháo nhào lên không
trung. Những tiếng sấm rền vang cứa rách bầu trời vào cái đêm đông ấy.
Hạ Lam ngay sau đó cũng bất tỉnh. Những giấc mơ về cái chết của người
đàn bà bí ẩn trong một đêm mưa tầm tã vào giữa tháng mười hai ở dãy núi Lang
Biang bắt đầu đeo bám vào mỗi giấc mơ của nàng, từ đêm ấy.
Y Y Y
Ông Lê đau đớn chứng kiến giấc ngủ không yên của Hạ Lam khi nàng mới
chỉ về lại Việt Nam được ít ngày. Trong mắt ông, nàng đáng ghét đáng thương
cũng vào từng thời điểm. Ngày còn nhỏ, ông đánh đập nàng chẳng tiếc tay. Bởi
vậy mà khi bước vào tuổi mười sáu, Hạ Lam đã luôn biết tìm cách để trốn chạy
khỏi ngôi nhà này bằng cách xin lên Sài Gòn ở chung với một người bác họ.
Ông quệt những giọt nước mắt chua cay rồi bỏ về phòng riêng. Dắt cây
dao đi rừng vào sau lưng, ông còn mang theo đèn và hộp pin dự trữ nữa.
Đà Lạt đêm nay yên ắng nhưng đợt sương ẩm ướt lại đặc dày. Con đường
nhựa xuyên qua cánh rừng thông cũng đã được trải lại đá xem chừng khá bằng phẳng. Ông tiến về phía bắc của
thành phố Đà Lạt. Phía xa, đỉnh núi cao số ba trong dãy Lang Biang đang dần
được thu hẹp lại.
Y Y Y
Mồ hôi túa ra, ướt nhèm khắp áo quần cùng chăn gối. Hạ Lam lồm cồm bò
dậy khỏi giường sau giấc mơ đen chưa một lần tìm ra lời giải.
Đầu nàng đau như có ai đó cầm hòn đá lớn đập tới tấp, liên tục, liên
tục. Đôi chân nàng cũng như muốn quấn phải nhau trong lúc tìm đường vào phòng
vệ sinh. Và nàng đã ngã nhoài nếu như không kịp túm lấy song cửa, giữ lấy và
men theo bức tường làm lối đi.
Cánh cửa phòng đã khóa kín. Trong ánh đèn màu mật ong nhạt, Hạ Lam phát
hiện ra những dòng khói ngắn, khá mờ, đang bay lên và tan loãng vào bầu không
khí. Khướu giác nàng đột ngột trở lên nhạy bén hơn. Làn da nàng nhộn nhạo vì
ngứa ngáy. Không rõ bằng sức mạnh nào đó, Hạ Lam đẩy bật tung cả ốc vít được
gắn vào tường gạch, và cánh cửa gỗ đổ sầm xuống sàn nền phòng tắm.
Kiều không màng đến mọi việc đang xảy ra. Cô vẫn ngồi bệt ở nguyên
trong góc phòng. Những ngón tay cô cầm hờ hững mảnh giấy bạc đang đựng thứ bột
trắng đưa lên trước mũi. Bàn tay kia giữ chặt lấy chiếc bật lửa đang thiêu đốt.
Khuôn mặt Kiều giờ đây chỉ còn là sự dại ngây đến mức ngu ngốc.
Hạ Lam há hốc miệng khi chứng kiến mọi việc đang diễn ra. Nàng hoàn
toàn ý thức được Kiều đang làm gì? Và thứ bột trắng kia sẽ gây hại nhiều ra
sao?
Cơn thèm khát vẫn cuộn lên trong dạ dày. Trong ý thức còn sót lại của
bản năng con người, Hạ Lam ép buộc mình phải nuốt khan.
Cánh tay nàng mạnh mẽ hất vung
tờ giấy bạc đang ở trước mặt Kiều ra ngoài. Trái ngược với dự đoán của nàng,
Kiều không tỏ ra giận dữ. Ngược lại, cô nằm co người trên nền sàn ẩm nước cùng
nụ cười ngây dại, “Đồ ngu. Chị đúng là một đứa ngu.”
Hạ Lam ngáp ngủ nhiều hơn. Nàng gãi ngứa khắp cơ thể. Tiếng kêu than
tắc nghẽn trong cổ họng nàng. Những ngón tay bám chặt lấy bất kể dụng cụ nào ở
xung quanh phòng tắm mà nàng có thể với tay được. Trước ánh nhìn của nàng, Kiều
trở lên ảo ảnh như những linh hồn đi lạc trong khoảng không gian chật hẹp nơi
đây.
“Chị đúng là một con ngu”, Kiều làu bàu trong lúc lồm cồm bò lại phía
Hạ Lam đang trong cơn vật vã. Cô túm lấy chiếc váy ngủ của nàng, “Lại đây nào!
Chị đúng là đồ ngu. Ai bảo chị lại hất hết thuốc tiên đi bao giờ. Đồ ngu. Giờ
thì chị phải nhịn rồi.”
Kiều đẩy mạnh hai bàn tay của Hạ Lam đang bám víu lấy ra khỏi cơ thể
mình. Vịn tay vào bồn rửa mặt, cô loạng quạng đứng dậy, thọc tay vào túi xách
đang để ở trên giá gỗ. Và cô lấy ra một tép thuốc mới.
Kiều gằn giọng, “Chị mà còn hất bỏ nó. Tôi thề sẽ ấn đầu chị xuống thau
nước ngập đầy cho đến chết ngạt thì thôi.”
Kiều đe dọa trong lúc đỡ người Hạ Lam ngồi xuống và dựa lưng vào vách
tường. Cô tháo tép bạc và bật lửa lên. Khi những làn khói trắng bắt đầu bay lên
trong không khí, Kiều túm lấy mái tóc dài của Hạ Lam, kéo lại và để khứu giác
của nàng được tiếp cận gần hơn với cái thứ mà cô gọi là thuốc tiên ấy.
Từ lúc thở dốc không ra hơi, lúc này, Hạ Lam biến mình thành kẻ bị điều
khiển. Mái tóc nàng cho dù đang bị ai đó giật mạnh hơn nữa cũng không hề gây
cảm giác đau đớn, bởi trí óc nàng còn mải miết tập trung tuyệt đối vào làn khói
thuốc đang bay lên.
Tiếng cười của Kiều nghe lạnh lẽo giữa buổi đêm mưa Đà Lạt.
Y Y Y Bốn giờ sáng, ông Lê trở về nhà trong bộ áo quần lấm lem bùn đất. Mái
tóc ông ướt đẫm bởi sương đêm rơi đặc.
Qua những song sắt ở cửa sổ, hình ảnh con gái lớn của ông vẫn đang ngồi
bó gối trên giường cùng chai rượu đã rỗng nước, cũng giấy bút bay phất phơ.
Không muốn về phòng tắm rửa, ông Lê đẩy cánh cửa bước vào ngay sau đó. Ông
vờ như chẳng có chuyện gì đã xảy ra, “Hạ Lam? Ba đã nói con nhiều lần rồi. Con
cứ thức đêm hoài như vậy sẽ lại ốm mất thôi. Ba có cấm chuyện viết lách của con
đâu. Phải không nào? Ban ngày, con có thể ở trong phòng và làm việc đó cơ mà.”
Hạ Lam khóc nức nở. Nàng rời khỏi giường và ôm chầm lấy ông Lê. Nàng
không thể nói với ông rằng, nàng đã lạc lối vào con đường nghiện ngập một lần
nữa, nàng nhớ mẹ, nàng bị anh chàng tên Eric Paul mà ông yêu mến đã bỏ rơi một
cách phũ phàng…
Và cứ thể, Hạ Lam khóc mỗi lúc một to hơn. Tiếng khóc của nàng ai oán
hệt như cái ngày mẹ nàng van xin ông hãy lắng nghe mọi lời giải thích từ bà
nhưng chưa một lần ông dành cho cơ hội.
Hạ Lam co rúm người trong vòng tay đang run lên của ông Lê. Quá mệt mỏi
và tuyệt vọng, nàng tiếp tục chìm vào giấc ngủ nửa tỉnh nửa mê. Và nước mắt
nàng vẫn trào ra tưới ướt khoảng áo ngực của ông – nơi trái tim đã già khổ
nhưng ngày đêm vẫn đau nhức.
Ông vỗ về Hạ Lam. Tình yêu thương mà ông dành cho cô con gái lớn chưa
một lần được thổ lộ từ trước tới nay. Ông đã suy nghĩ thật nhiều kể từ lúc
xuống đỉnh núi ba để trở về nhà, rằng, ông sẽ đến cơ quan công an để khai báo
mọi việc.
Với ông, đây là cách duy nhất và là cơ hội cuối cùng trong cơn bạo bệnh
lao sắp quỵ ngã mà ông có thể mang lại những giấc ngủ không còn mộng mị và đau
lớn cho nàng nữa. Dù ông vẫn hiểu, lẽ ra, ông cần phải làm việc này từ sớm hơn,
rất lâu rồi mới phải.
Y Y Y
Trời lờ mờ sáng, Hạ Lam tỉnh giấc và bám theo Kiều đi về hướng ngôi làng nhỏ Amassing – nơi cách xa thành
phố Đà Lạt hàng chục kilomet.
Một người đàn ông đóng chiếc khố in hình hoa văn dài tháo chiếc địu
đừng đầy măng ở phía sau lưng trao đổi với Kiều bằng một món tiền lớn.
Nhanh chóng, anh ta bỏ đi đột ngột hệt như cái cách anh ta lao từ bụi
cây ở bên ven đường ra để chặn lối đi của Kiều.
“Ra ngoài đi! Chị Lam Lọ Lem ạ?” Kiều nói ngang ngược trong lúc lục lọi
đám măng tươi để tìm kiếm một vật gì đó.
Hạ Lam nhún vai và nhảy xuống bên đường từ một gò đất cao với đầy hoa
dã quỳ vàng mọc um tùm khắp lối. “Em tìm gì thế?”
Kiều trả lời cụt lủn, “Hàng trắng.” Cổ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đang tái
mét đi của Hạ Lam. “Thôi khỏi. Sao phải vờ vịt làm gì nhỉ? Chị tái nghiện từ
bao giờ thế hả?” Và cô cười khùng khục, “Ba Lê mà biết, có khi ông lại chết sớm
đấy, bà chị già của em, nhỉ?”
Hạ Lam nuốt nghẹn nhìn hai gói hàng lớn, to hơn cả bàn tay vừa được
Kiều moi lên từ dưới địu măng tươi. “Và em mua nó?”
“Em mua nó cho ba Lê. Ba thường lên cơn đau dữ dội vào thời gian gần
đây. Chị biết đấy. Nó đâu hẳn lúc nào cũng là xấu, đúng không?”
Hạ Lam nghiến răng, “Và bằng cách nào đó, em tiếp tục hại chị?”
Kiều phớt lờ câu hỏi của nàng. Cô cẩn thận nhét lại hai bánh heroin vào
vị trí cũ rồi thảy qua cho người đàn ông đứng bên cạnh. “Chú chuyển toàn bộ
kiện măng này đến trực tiếp tay ông Lê giùm cháu.” Và cô cười giễu cợt, “Thật
khốn khiếp. Chú nghe cả rồi đấy. Chị ta đang nghi ngờ cháu đã hại mọi người.”
Người đàn ông liếc nhìn Hạ Lam qua góc khuất của chiếc mũ lưỡi chai.
Ông không nói gì, chỉ gật đầu rồi lên xe lao đi trên con đường ghồ ghề sỏi đá.
Hạ Lam chỉ còn biết đứng trơ ra, nheo mắt và nhìn theo bóng dáng ông ta
mỗi lúc một nhỏ xíu, và bụi đường thì mờ mịt. Nàng đắn đo, “Ba sử dụng nó từ
bao giờ?”
“Gần nửa năm nay rồi.” Kiều quẹt lửa cho điếu thuốc lá, ghim nó vào
giữa hai ngón tay rồi đưa lên miệng. Khói thuốc nhả ra, bay lượn lờ. “Kể từ đợt
ba ra Hà Nội dự ngày hội lễ rượu vang. Mùa đông ngoài đó vào năm ngoái lại
trúng đợt đại hàn.” Kiều thở dài, “Và ba đổ bệnh từ đó đến nay.”
Điếu thuốc đốt được quá nửa, Kiều ném xuống đất và ghì mũi dày để nó
tắt hẳn. Cô ném một chiếc mũ bảo hiểm cho Hạ Lam, “Giữ lấy nó đi. Em sẽ đưa chị
về lại thành phố.”
Hạ Lam lắc đầu, “Chị chờ taxi được rồi.”
“Đồ ngu!” Kiều gầm lên, “Chị lại sắp đến cữ rồi đấy. Chị sẽ giết bất kì
ai ở bên cạnh nếu không có thuốc. Hiểu không hả? Hay chị muốn ở lại đây để chờ
một thằng dân tộc trong bản chạy ra và mua thuốc. Ôi không? Nó sẽ thủ tiêu chị
ở ngay dưới chân núi kia kìa, vì chúng nó sẽ cho rằng chị là bọn cán bộ người
Kinh.”
Nàng ậm ừ rồi cũng làm theo những gì Kiều nói. Vừa cài mũ bảo hiểm và
leo lên chiếc xe phân khối lớn, nàng gập cả người và ôm chặt lấy Kiều khi cô
vội vàng tăng vọt dây ga.
Hạ Lam hét lên, “Em muốn chị văng ra khỏi xe đấy à?” Và giọng nàng trôi
tuột vào hướng gió đang đẩy ngược lại.
“Muốn nói gì thì về nhà”, Kiều cũng hét lại. Cô cười khinh khỉnh trong
lúc liếc nhìn hình ảnh của Hạ Lam qua chiếc gương chiếu hậu, “Tiểu thư vừa
thôi, bà chị già. Chị xem tuổi trẻ thanh niên ở ngoài hai mươi, có đứa nào nó
khù khờ và ngu ngơ như chị không, hả?”
Hạ Lam tức tối. Đầu nàng vẫn đau dữ dội. Gió trên núi thổi mạnh khiến
hai bên tai nàng ù ù như tiếng tù và
trong ngày hội của làng Amassing.
Trong cơn giận dữ nhất thời, nàng tháo chiếc khăn len đeo cổ ra, vòng
cánh tay lên trước, và quấn lấy cổ Kiều, “Mày là đứa em khốn khiếp, Kiều ạ.”
Mất tay lái và bị chiếc khăn len đang siết lấy cổ, cả chiếc xe đổ oặt
sang một bên, lê dài thêm nhiều mét đường trong lúc ở giữa góc cua trên đường
xuống núi, cả Kiều và Hạ Lam cùng văng ra khỏi xe, trượt theo bề mặt đoạn đường
đầy sỏi và đất. Mặc chân tay trầy xước máu, Kiều điên loạn bấu víu lấy đám thân
cây hoa dã quỳ ở ven đường để di chuyển về phía Hạ Lam đang nằm co người ngay
sát lề của phiến đá. Cô túm lấy mái tóc của Hạ Lam, giật mạnh và lật người nàng
nằm ngửa mặt lên trời. Cả hai vật lộn và lăn thêm nhiều vòng nữa trong tiếng
chửi rủa ầm ĩ.
“Chị bị điên thật rồi. Đồ ngu.” Kiều ghì chặt lấy người Hạ Lam xuống
đất. Cô ngồi đè lên cơ thể nàng và không thôi mắng nhiếc. “Chị đúng là đứa thần
kinh. Chị có biết chúng ta đang ở trên đường rừng không hả? Mẹ kiếp! Chị muốn
hại tôi à? Đồ khốn!” Kiều vung tay và giáng một cái tát nảy lửa vào mặt Hạ Lam.
Cô thở hổn hển và giật phăng lấy chiếc khăn len ném xuống đất, “Lẽ ra chị lên chết
quách đi từ lâu rồi mới phải. Chết luôn từ cái đợt bị ngã ngựa đấy.”
Nỗi đau lớn bùng nổ trong kí ức của nàng. Hạ Lam bặm chặt môi và ghì
cánh tay chống xuống đất để làm lực đẩy. Dứt khoát, Hạ Lam đẩy mạnh người Kiều
khiến cô mất đà kiểm soát, ngã nhoài ra phía sau. “Nói đi, mày đã dùng cái thứ
thuốc chết tiệt đó để hại tao? Và hại cả ba của tao nữa? Đúng không?”
Kiều cười phá lên. Cô co người bò dậy. “Gì cơ? Ba của chị ư? Ông ấy
đánh đập chị như đánh một con thú nuôi trong nhà vậy. Chị đang nói đến ai thế
này?”
Giận dữ, Hạ Lam đưa tay túm lấy chiếc khăn len ở trước mặt. Nhưng không
kịp, Kiều đã chộp được nó và vẫy vẫy trong không trung. Cô đứng hẳn người dậy
dù vẫn đau nhức toàn bộ bên hông, “Nghe đây. Bà chị già đáng ghét. Một là ngoan
ngoãn ngồi phía trước lái xe để đưa cả hai cùng về nhà, sau đó có thể đến gặp
ba để biết đầu đuôi mọi cuyện. Dĩ nhiên, em sẽ rất tử tế trong việc đưa cho chị
vài tép thuốc chỉ để giải sầu, cô gái ạ. Thứ hai, em có thể sẽ tiễn chị về luôn
với đức Chúa tin yêu đấy, con chiên bé bỏng, tội nghiệp này.”
Dứt lời, Kiều ném thẳng chìa khóa xuống đất. Cô hếch mặt, “Ra lôi xe
đi. Và đừng có dở trò nữa. Đây là địa bàn của tôi, và tôi rành nó như đường chỉ
vân tay vậy.” Kiều múa máy chiếc khăn len, “Hãy ngoan ngoãn, ngược lại, chị là đứa
đã ép buộc tôi phải sử dụng để nó trở vũ khí giết người theo kiểu gậy ông đập
lưng ông đấy.”
Y Y Y
0 Nhận xét