MỤ GHẺ - tiểu thuyết
Lời tựa: Mọi gia đình sung sướng đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại khổ sở theo cách riêng. (Lev Tolstoy)
Buổi
sáng cuối tuần ở Sài Gòn khá vắng vẻ. Nhịp sống nơi đây vào ngày nghỉ gần như
chỉ hoạt động náo nhiệt khi đêm về. Những con đường nhựa rộng thênh thang được
nắng phủ ngập tràn, với đám hoa muồng điệp rơi vãi nhuộm vàng thành từng mảng.
Cảm giác tươi mới và niềm hi vọng tràn trề trong sức sống thanh xuân của Du.
Anh yêu sự tươi trẻ nơi cô. Mặc dù đêm qua, Du đã thủ
thỉ về việc bản thân lo lắng khi trở thành ‘bà mẹ’ của cô con gái mười bốn
tuổi, thì khi ở dưới ánh nắng mặt trời, cô vẫn tươi trẻ như màu vàng rực, tràn
trề nhựa sống của loài hoa hướng dương.
Từ ngày hẹn hò với anh, cô bảo: “Du
chỉ muốn làm tình nhân” thôi, vì Du sợ trách nhiệm, sợ ràng buộc, sợ mọi điều
mà danh nhân ‘một người yêu’ cần phải có. Đêm qua, Du tưởng tượng bên trong căn
nhà anh sẽ như thế nào, phòng khách, phòng bếp, phòng sinh hoạt cá nhân sẽ ra
sao? Du thủ thỉ trong niềm xúc động pha chút tiếc nuối, “Nếu không phải là
người yêu, thì nhất định tình nhân sẽ không đến nhà tình nhân đâu.”
Du hối hận, nhiều lắm. Bởi nếu Du đã
biết một phần về cuộc sống của anh đang diễn ra như thế nào, thì chí ít khi vừa
đặt chân đứng trước cánh cổng sắt và bức tường cao với những đám dây thường
xuân trải dài xuống, cô đã không run rẩy đến nhường này.
Những ngón tay anh ram ráp chạm vào
lòng bàn tay cô, đan chặt. Đôi mắt anh ấm áp ẩn chứa nụ cười hiền. Anh có vẻ
thích thú với sự hồi hộp và quá đỗi run rẩy từ cô. “Kể ra, ở cái tuổi hai mươi
sáu mà làm mẹ của cô bé mười bốn tuổi, thì cũng vất vả thật.”
Khuỷu tay Du thúc mạnh vào mạng sườn
Viễn khiến anh phải ‘á’ lên. “Nhưng cũng chẳng phải, người phụ nữ trẻ trung,
xinh đẹp nhường này mà làm vợ của người đàn ông hơn cô ấy những mười tuổi, cũng
chẳng phải là một thiệt thòi đấy sao?”
Anh thích cái cách Du chê anh già:
có chút dí dỏm, có cả sự ngưỡng mộ. Nhưng trên tất thảy là tình yêu và niềm
tin, hi vọng như khi bàn tay cô đặt lên khoảng ngực trái nơi anh, chỉ để cảm
nhận và cảm nhận. “Nhưng anh cũng không quá già để đủ đền bù cho em về những
năm tháng sau này, đúng không?”
Du đỏ mặt. Khuỷu tay Du lại thúc vào
người anh lần nữa. Và câu chuyện chạm đến những nơi riêng tư nhất của hai người
buộc phải dừng lại khi cánh cửa cổng sắt từ từ mở ra.
Một
bé gái dong dỏng cao, với mái tóc màu hạt dẻ buông dài ôm lấy gương mặt xinh
xắn. Cô bé thoải mái trong chiếc áo thun hai dây và quần jean lửng. Bàn tay
trắng xanh ghì chặt lấy mép cửa sắt. Đầu cô bé ngẩng cao, đôi môi bặm chặt, ánh
mắt cô đi từ Viễn sang Du, rồi dừng lại ở cái nắm tay của hai người – và không
di chuyển nữa.
Du
giật mình. Ngay lập tức, Du giật mạnh cánh tay cô ra khỏi bàn tay anh. Du gượng
nở một nụ cười với cô bé.
Viễn
đằng hắng giọng như để nhắc nhở con gái. Nhưng cô bé từ chối bằng gương mặt
lạnh lùng tỏ vẻ chẳng buồn quan tâm. Anh đành phải lên tiếng trước, “Chào con
gái, đây là cô Du.” Du vồn vã nở một nụ cười, hi vọng mình đủ tươi tắn để tạo
sự thân thiện với tảng băng trước mặt. “Còn đây là bé Giang, con gái anh. Em
cũng có thể gọi con bé là GiGi – đó là tên ở nhà. Rất dễ thương, đúng không?”
Du
gần như không dám thở. Cô cảm thấy sợ hãi. Quá khứ như dòng điện vừa lướt qua
trong đầu cô. “Rất dễ thương”, Du nói, bước chân Du nặng trịch tiến thêm vài
bước, “Chào GiGi. Cô rất vui vì được gặp con.”
Bé
Giang lùi lại, tay vẫn bám vào cánh cửa sắt và mở chúng rộng hơn bằng cách đu
người lên. “Cháu cũng vậy, thưa cô, rất vui.”
“Được
rồi”, Viễn cười lớn, anh cố vớt vát lấy bầu không khi sắp bị rơi vào khoảng
lặng. “Chúng ta sắp có tin vui dành cho con đây, GiGi. Giờ thì cùng vào nhà,
nhỉ? Nào, nhanh lên!”
Du bước đi theo anh
nhưng đầu vẫn ngoái nhìn lại. Cảm giác
khi bị sự im lặng, thái độ lạnh lùng hay vẻ toan tính lặng lẽ toát ra từ đôi mắt của cô bé khiến Du gần như chết đi vì khiếp sợ.
Hết chương 03
0 Nhận xét