MỤ GHẺ - tiểu thuyết - chương 9.1

MỤ GHẺ - tiểu thuyết

Lời tựaMọi gia đình sung sướng đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại khổ sở theo cách riêng. (Lev Tolstoy)



Chương 9, Sài Gòn, tháng 6 năm 2012
Nhận được điện thoại từ Linh – một người bạn của Du đồng thời hiện đang là giáo viên chủ nhiệm của bé Giang, Du xem lướt lại một lần nữa số hình cưới hôm nay vừa chụp, rồi đóng máy và xin phép người quản lý để về sớm.
Lần đầu tiên được bước vào khuôn viên trường rộng lớn với tư cách là một bậc phụ huynh khiến Du cảm thấy bỡ ngỡ vô cùng. Và trong cái cảm xúc hỗn độn của buổi chiều Sài Gòn, cô nghĩ về cuộc gặp gỡ tối nay với GiGi – con bé sẽ xù lông nhím lên – hay là tỏ lòng cảm kích với cô nhỉ?

Du không thể kiểm soát được suy nghĩ non trẻ, vụng dại, hồ đồ nhưng cũng đầy sự cố chấp ích kỉ ấy, dù cho trong quá khứ, cũng đã từng có một Lệ Hạ Du tồn tại như thế!
Phòng học nhốn nháo người, các bậc phụ huynh bàn tán dăm ba câu chuyện sôi nổi: từ chủ đề bóng đá của cánh mày râu đến chuyện giá cả thực phẩm hay mĩ phẩm của chị em phụ nữ.
Có ai đó đang bàn chuyện về vấn đề học tập hay kiến nghị gì với những giáo viên bộ môn không? Du muốn ngồi cạnh những người đó, không phải để tranh luận, mà cô muốn là một phụ huynh có trách nhiệm và quan tâm đến con cái, dù là ở môi trường nào, hoàn cảnh nào nào đi chăng nữa. Và Du đã tìm được một vị trí ngồi ưng ý, chỉ để lắng  nghe thôi.
Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp với trang phục tà áo dài màu xanh cốm. Linh mỉm cười chào mọi người, và khi nhìn thấy Du, Linh cười tươi hơn nữa. Bởi Linh đã nghĩ, Du sẽ từ chối cuộc họp này.
Linh trách Du qua điện thoại, Du đã làm mẹ rồi đấy.
Du phàn nàn, nhưng con bé có coi mình ra gì đâu, như một mụ ghẻ vậy.
Linh gợi ý, vậy Du càng phải tham gia buổi họp phụ huynh lần này, để con bé dần hiểu chuyện và chấp nhận thực tế.
Du à ừ, mình sẽ suy nghĩ thêm.
Nhưng Linh thách thức cô, nếu Du không đến, mình sẽ thất vọng lắm, vì trong suy nghĩ của mình, Du là người biết đấu tranh và thể hiện quan điểm của bản thân mình cơ.
Và vào giây phút này, Du cười lại với Linh, ngỏ ý, mình đã đến rồi đây, bởi vì mình là Lệ Hạ Du – một người bạn thân của cậu cơ mà.
Linh bắt đầu điểm danh phụ huynh đến tham gia buổi họp lớp theo tên của học sinh. Nhưng khi giáo viên điểm tới tên của Hồ Thanh Giang thì cả Du và một người đàn ông lạ mặt cùng lên tiếng, ‘’.
Linh tìm kiếm người đàn ông bên dưới đám đông. “Tôi xin phép! Việc này tuy hơi bất tiện một chút, nhưng tôi có thể mời phụ huynh của em Hồ Thanh Giang đứng lên được không ạ?”
“Tôi là mẹ của cháu Giang”, Du nói.
Mẹ của cháu Giang, nghe thật tuyệt.
Người đàn ông lúng túng trong bộ quần áo màu ghi cùng khuôn mặt khắc khổ. Ông nhìn Du, nhìn giáo viên, lướt nhanh những ánh mắt xung quanh đang đổ cả vào người mình. Giọng ông dần nhỏ lại, “Tôi xin lỗi. Tôi không biết là mẹ cháu Giang đây cũng tham gia buổi họp phụ huynh vào ngày hôm nay, nên tôi đã đến.”
Du tò mò muốn biết người đàn ông này là ai? Lục lại quá khứ những hình ảnh trong buổi tiệc cưới, người đàn ông này có thể là họ hàng với gia đình Viễn, là bác, là chú...? Nhưng chẳng phải câu hỏi này sẽ biến thành trò cười cho tất cả mọi người ư? Nếu đó là một người quen của gia đình và Du sẽ trở thành dấu hỏi nữa cho các bậc phụ huynh, cô ta có đúng là mẹ không mà lại không biết người họ hàng kia nhỉ?
“Vậy ông là ai?” Một người phụ nữ bất ngờ lên tiếng.
“Xin lỗi, tôi chỉ là  người đi xe ôm ở ngoài cổng trường. Tôi được…, được cháu Giang nhờ vả thôi.”
Cả phòng họp xôn xao lời bàn tán. Du đỏ bừng mặt. Linh cũng tỏ ra ái ngại khi nhìn về phía Du.
Người phụ nữ ban nãy tiếp tục nói, “Tôi cũng nghĩ thế. Bọn trẻ vẫn thường xuyên làm việc đó. Thằng con trai của tôi cũng đã từng một lần như vậy.”
Và đâu đó trong phòng, vài tiếng cười lớn vang lên như thể thuận tình ý kiến đó vì họ cũng đã từng bị con cái lừa phỉnh ít nhất một lần.
Cùng lúc, người đàn ông đi xe ôm đội chiếc mũ cối màu xanh lá lên đầu. “Vậy tôi xin phép. Tôi đã làm mất thời gian của mọi người rồi.” Và ông ta nhanh chóng rời đi.
Du có cảm giác hàng vạn mũi tên vừa đâm vào tim mình. Và những giọt long lanh nước luẩn quẩn bơi lội trong vành mi, chỉ trực tràn.
{ { {
Ngồi trong khuôn viên trường với Linh, Du vẫn không đủ can đảm để khóc. Buổi họp kết thúc, Du chỉ cảm thấy xấu hổ dù Linh là người bạn thân thiết từ thời cấp ba cho đến đại học. Thậm chí, cô còn hiểu khá rõ hoàn cảnh gia đình cô. Du trầm mặc…
“Nghĩ lại, mình cũng không biết việc đề nghị cậu cần đến buổi họp phụ huynh là đúng hay sai nữa?” Linh nói và nắm lấy bàn tay lạnh toát của Du.
Du chỉ còn biết cười trừ, “Đâu phải lỗi của cậu. Cậu đã đúng. Cậu đang giúp mình đến gần hơn với trải nghiệm của một người mẹ đấy!”
Một trải nghiệm – thêm một lần xác nhận về danh phận của mụ ghẻ, Du cay đắng nghĩ ngợi.
“Nếu Du nghĩ thế thì mình cũng đỡ áy náy”, Linh cười, “À, còn việc này nữa, do đầu giờ xảy ra chuyện không hay rồi nên mình không tiện nói, mình sợ mọi người lại chú ý vào Du lần nữa, hoặc họ sẽ có thêm chủ đề để bàn tán khi về nhà trong lúc ăn cơm tối với con cái của họ về bé Giang.”
Du tập trung lại vào chủ đề họp phụ huynh, thay vì cứ lang thang kiếm tìm những tình huống tiếp theo sẽ xảy ra với mối quan hệ ‘mụ ghẻ - con chồng’.
“Khả năng bé Giang phải ở lại lớp 8 là rất cao. Môn Toán và Hóa, con bé không đủ điểm để lên lớp.” Linh thông báo, “Con bé sẽ có một cơ hội ôn tập và thi lại trong mùa hè trước khi buổi khai giảng tới vào tháng chin.”
Du lúng túng. Trong một bữa ăn tối vào tháng trước, chẳng phải bé Giang đã tự tin bài thi của mình sẽ đủ điểm để lên lớp với Viễn hay sao? Không nghĩ được gì hơn, Du lẩm bẩm, “Cảm ơn cậu.” Quá khủng khiếp, Du thẫn thờ đứng dậy, “Mình phải về rồi. Mình cảm ơn Linh nhiều lắm!”
Du cứ thế bước đi, từng bước chậm chạp. Dưới ánh nắng yếu ớt ban chiều, quá khứ lảng thảng lùa về…
Du đang bị Chúa trừng phạt ư?

{ { {

Đăng nhận xét

0 Nhận xét