SAY ĐẮM (tiểu thuyết - Phần 2.5)

SAY ĐẮM

PHẦN 2: NƠI TÌNH YÊU KẾT THÚC

Nàng đi đi lại lại trên con đường dẫn ra lối cổng chính. Nàng đã nhìn thấy chiếc xe mui trần màu đen của chàng đang lầm lì tiến lại. Bằng mọi can đảm và chút sức lực còn lại sau một ngày làm việc, nàng chạy nhanh ra giữa đường và dang rộng hai tay, “Eric. Eric. Nghe này”. Giọng nàng tỏ rõ sự cáu kỉnh, “Tôi cần nói chuyện với anh. Eric. Dừng xe lại đi”.

Ánh chiều lấp đầy không gian với màu hồng nhạt hòa lẫn ánh đèn đường. Chàng cảm thấy choáng váng bởi thứ rượu vang đầu mùa và sau đó là một tiếng ma sát rợn người vang lên giữa lốp xe cao su và nền đường khiến nàng khiếp sợ. Nàng nhắm chặt mắt và đứng bất động trước mui xe.
Eric hoảng hốt. Chàng đẩy mạnh cửa xe và chạy toán ra ngoài. “Hana! Em định làm gì thế hả?” Eric gắt gỏng và tóm chặt hai vai nàng, siết lấy, “Chúa tôi! Cưng? Em đừng thế! Nếu muốn chết thì hãy chọn cách khách đi. Đừng đâm đầu vào xe của tôi như thế chứ?”
Người nàng mềm nhũn trong cái siết chặt tay của chàng. Bằng thái độ giễu cợt nhất có thể, giọng nàng đầy châm biếm, “Eric. Tôi biết là chiếc xe này của anh vẫn còn mới lắm. Tôi biết…”, nàng nói gần như hụt hơi vì sợ hãi xen cả tức giận, “Tôi biết mà. Tôi biết mà…”
Nàng thì thào và tì chiếc cằm nhỏ xinh trên vai chàng. Eric cười một cách bối rối, “Có chuyện gì thế? Hana?”
Nàng gỡ người mình ra khỏi vòng tay của anh, “Xin lỗi. Hình như tôi chưa làm quen được việc này để nó trở lên thành thạo, tự nhiên hơn… ừm, nhất là đối với anh ấy. Cái ôm của người Pháp thường thì kéo dài trong bao lâu vậy?”
Eric bật cười, “Em chặn xe tôi chỉ là để có một cái ôm tạm biệt đấy à? Cưng? Nói cho tôi nghe đi”.
“Đừng có mơ”, nàng đanh giọng và lấy lại bình tĩnh, “Tôi gặp anh để lấy lại một thứ?”
“Thứ gì?”
“Xin lỗi. Tôi không nên dùng từ đó, bởi tôi cũng không chắc chắn là anh có đang giữ chúng hay không? Tôi không biết là mình đã để quên trên chuyến bay, rớt trong khoang tàu, hay là…, trên taxi nữa?”
“Chiếc hộp da màu đen phải không?”, cuối cùng chàng cũng hỏi.
“Phải, phải…”, mắt nàng sáng hẳn lên, “Vậy có nghĩa là anh đang giữ nó?”
“Tôi chuyển chiếc hộp đó tới chỗ ở của Franck rồi”, môi chàng hơi nhướn cong lên ở một bên, “Em trai rôi sẽ tới Pháp trong hai giờ nữa. Tôi cá là, nó sẽ gặp em vào sáng mai, tại Berlotti Marc”.
“Franck quay lại Pháp? Chẳng phải ba tôi đã đồng ý nhận cậu ta là học viên rồi đấy sao?”
“Nhưng em đang ở đây”, Eric nhấn mạnh thêm lần nữa, “Cưng ạ. Em đang ở đây”.
Nàng đột nhiên do dự và bối rối. Nàng nhìn Eric chăm chú. Phải rồi, chính nàng đã tỏ rõ thái độ ghen tuông với ‘Hội chứng 2K’ chỉ vì Franck ngay trước mặt chàng. “Anh đang giúp tôi?”
“Còn biết làm gì hơn, cưng?” Eric vịn người trước mui xe và không nhìn vào mắt nàng, “Thế…?”
“Anh nói đi…”, nàng thúc giục.
“Không”, chàng vờ vịt, “Em sống ở đây thế nào. Việc quản lý sinh viên thay ông Dexter có vẻ như không gặp khó khăn gì phải không?”
Nàng buồn phiền nhìn anh, “Mọi thứ ổn cả. Nhưng mà…”
“Nói dối”, chàng nhanh chóng ngắt lời, “Em tủi thân. Con người Pháp bận rộn với công việc. Còn em cảm thấy hụt hẫng vì thiếu thốn tình cảm. Em đang cảm thấy bị bỏ rơi”.
Nàng tròn mắt nhìn Eric. Chàng hiểu những gì đang diễn ra. Chàng đọc được mọi suy nghĩ của nàng. Phải, nàng mới tới đây được một ít thời gian, và nàng không được gặp bà Amy quá ba mươi phút mỗi ngày vì thời gian của ông việc, mối bận tâm tới sức khỏe ông Dexter hay nhóc Jimmy đã chiếm gọn. Ngoài những ồn ào do Neeley gây ra, nàng gần như lặng câm với cuộc sống nơi đất khách. Cũng may, việc quản lý sinh viên thực tập sẽ làm nàng đỡ buồn chán hơn.
Nàng muốn chàng tiếp tục phỏng đoán, rồi nàng cứ ngây ra nhìn chăm chăm như người kiệt sức.
Eric bối rối và nhanh chóng kéo nàng lại gần. Cánh tay chàng bao quanh người nàng như thể chàng muốn sưởi ấm và bao bọc một tâm hồn mỏng manh đang bị lưu đày giữa tiết trời khắc nghiệt của vùng đất với bão tố quanh năm. Nàng cựa quậy nhưng chàng càng giữ chặt nàng hơn, ép đầu nàng tựa vào sự vững chãi và đầy an ủi từ ngực chàng. Nàng rùng mình nhưng cũng dần thả lỏng bản thân. Bờ ngực chàng ấm mồng mùi Dolce & Gabbana thoang thoảng trong cơn gió lạnh đến thuần khiết. Sự cọ xát êm dịu của bộ râu quai nón khi tì vào trán khiến nàng nhồn nhột và dần dần thư giãn hơn.
“Cảm ơn anh, Eric”, nàng nói.
“Im lặng nào”, chàng lẩm bẩm.
“Nhưng mà…”, nàng chun chun mũi.
“Đã bảo cứ lặng yên cơ mà.”
Eric siết chặt người nàng hơn. Nàng không ngăn chàng lại nữa. Nàng chiều theo sức ép dịu dàng của bàn tay và chìm sâu vào ngực chàng như một lẽ tự nhiên, đến ngớ ngẩn.
Khi chàng cảm thấy nàng đã thôi run rẩy và có thể tiếp tục câu chuyện, Eric nới lỏng cánh tay một chút, “Em đừng tủi thân, thay vì chờ họ đến, hãy tấn công lại phía họ nếu em thèm muốn”.
Hạ Lam ngẩng đầu nhìn Eric, nhưng ngay sau đó, hàng mi cong dài đổ cụp, “Tôi không muốn tranh giành, Eric ạ”.
“Thế nếu là tình yêu, cũng không luôn à?”, chàng sẵng giọng.
Hạ Lam gần như không biết phải nói gì tiếp theo. Từ từ, nàng nhích người ra khỏi người chàng và đứng vững, “Không. Bởi nếu là của nhau sẽ có lúc quay về”.
Chàng cười nhăn nhở với nàng. “Thôi nào, cưng? Hãy về phòng và ngủ đi. Nhất định Franck sẽ đến.”
“Cảm ơn anh. Nhưng mà…, vì sao anh lại tỏ ra không hề quen biết tôi trong bữa ăn tối. Có phải… có phải là vì… Neeley?”
“Em vẫn luôn tò mò, Hana”, mắt chàng đột nhiên sáng lên với những tia nhìn thích thú, “Hãy tự mình tìm hiểu, nếu em muốn xác thực những thông tin ấy”.
Eric quay lại phía chiếc xe và vẫy tay, “Cưng? Đừng bận tâm vì cái ôm ban nãy”, chàng nháy mắt và nở nụ cười lười biếng, “Vẫn chỉ là phong tục của người Pháp thôi”.
“Nhưng nếu muốn gặp anh, tôi phải…?”
“Hãy gọi…” Gương mặt chàng đột nhiên lúng túng. Chàng đập tay vào vô lăng, “Nếu tôi muốn gặp em, tôi sẽ đến đây. Hana.”
Chiếc xe lầm lũi rời khỏi cổng nông trường. Nàng cảm thấy cô đơn và lạc lõng khủng khiếp. Ngẫm nghĩ lại với ý định của mình khi quyết định sang Pháp, nàng cảm thấy điều đó mới điên rồ làm sao. Bà Amy và ông Dexter thực sự hạnh phúc, nhất là khi thằng nhóc Jimmy được học thêm cả ngôn ngữ Tiếng Việt. Vậy cho dù nàng có tìm ra của sự đổ vỡ trong hôn nhân gia đình từ xưa kia, thì chuyện đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hạ Lam ngồi trên chiếc xích đu ngay dưới khoảng sân hẹp gần lối phòng ngủ. Mình sẽ viết trở lại kể từ tối mai, nghĩ tới đây nàng giật mình, nhưng Franck sẽ tới mà…Franck trở lại Pháp, anh từ bỏ mọi sự giúp đỡ của ba, liệu có phải là vì mình? Và nàng cười khúc khích, chắc chắn là vì mình, rõ ràng 2K đã giăng lưới mà. Nhất định là vì mình
“Lam?” Bà Amy đột nhiên xuất hiện, “Con ở đây? Và một mình ư? Thế nào nữa nhỉ? Cười một mình! Ồ…Ồ…” Bà tiếp tục phỏng đoán và ồ lên một cách thích thú.
Nàng nghe thấy tiếng cười trong giọng nói của bà. Hai má nàng nóng ran, “Sao mẹ lại tới đây? Con tưởng mẹ và cha Dexter ở trong phòng làm việc nên…”
“Mẹ xin lỗi, con yêu.” Bà Amy đến gần Hạ Lam hơn, khom người hôn lên trán nàng và ngồi xuống băng ghế kế bên. “Mẹ thật vô tâm. Con mới sang đây mà đã phải bận bịu với công việc rồi. Con hãy ở nhà nếu cảm thấy công việc đó không thích hợp. Mẹ sẽ tranh thủ những giờ nghỉ giải lao để về nhà với con.”
“Không. Không”, nàng cười lúng túng, “Mọi thứ thật ổn. Con chẳng phải làm gì ngoài giúp họ tìm tài liệu. Họ cũng là sinh viên Việt Nam, được gặp gỡ họ, con rất vui”.
“Chúng đều thực tập ở đây vào mỗi năm, nên chúng biết hầu hết các quy tắc, yêu cầu, lối đi của khu nông trường này. Nhưng nếu con muốn viết, con có thể mang theo chúng, mẹ nghĩ là ở trong không gian mới, nhất định con sẽ có một ý tưởng cùng cái kết tươi đẹp.”
“Mẹ không thích những cái kết bi thương?”, nàng vặn vẹo những ngón tay với nhau, “Con có lý do của con. Mẹ thừa biết điều này mà”.
“Không phải. Con yêu”, bà Amy đưa tay vuốt dọc theo chiều dài của mái tóc nàng, “Mẹ hiểu. Mẹ luôn đọc những gì con viết, kể cả những bài phỏng vấn gần đây nhất. Nhưng con không muốn tạo một luồng sáng mới sau những thăng trầm, khổ ải ư? Ôi con gái, ý mẹ là, mẹ buồn phiền và đau lòng biết bao khi đọc những lời bình phản đối từ độc giả dành cho tác phẩm của con. Dẫu mẹ vẫn biết, những tác phẩm đó của con đã có ít nhiều thành công nhất định”.
Nàng vùi đầu trên vai bà Amy. Giọng nàng thút thít, “Những lúc đó, con ước sao mẹ ở ngay bên mình. Con căng thẳng và áp lực. Nhưng con không muốn bỏ cuộc. Con biết, ba có nói là, ngày trước mẹ ấp ủ ước mơ trở thành một nhà văn. Nhưng rồi duyên số lại đẩy đưa từ công việc này đến công việc khác. Giờ đây, con muốn viết tiếp ước mơ đấy, bởi con là con gái của mẹ, bởi sự yêu thích văn học luôn không ngừng chảy trong huyết quản của con”. Nàng ngẩng đầu và mỉm cười với bà Amy. “Con tin là, ở thời gian này, khi mà mẹ ở bên, con sẽ có nhiều niềm tin hơn vào ngòi bút của mình.”
Bà Amy gật gật đầu. Một màn sương mỏng và đục mờ dâng lên trong mắt bà.

Chuyện đó đã qua lâu. Thậm chí bây giờ, bà chỉ có thể mỉm cười cho qua chuyện nếu ai đó có hỏi về ước mơ ngày ấy. Giờ đây, công việc mỗi ngày của bà là được hòa cùng thiên nhiên hay ở trong phòng thí nghiệm suốt nhiều giờ đồng hồ liên tiếp, được cùng ông Dexter chiết xuất, tìm tòi ra những hương vị mới, được nhìn thằng nhóc Jimmy lớn lên mỗi ngày, và cả nàng nữa, nàng giống bà trong nụ cười hay từng đường nét trên khuôn mặt. Vậy bà còn ước mong hạnh phúc nào nữa đây?

Đăng nhận xét

0 Nhận xét