SAY ĐẮM (tiểu thuyết - Phần 2.8-2.9)


SAY ĐẮM

“Trái tim anh gn em như chính cuđời em vy. Nhưng chng bao gi em biếtđược nó đâu...”.(R.Tagore)



Đêm qua, Neeley không về nhà sau lần bỏ đi từ bữa ăn tối. Cô đã bị ông bà Marc bắt quả tang ngay ngoài lối cổng khi mới năm giờ sáng trong lúc đang leo trèo qua bức tường chắn rất cao.
“Chúa tôi!” Bà Amy nhấc váy chạy lại và đỡ lấy Neeley khi cô đang chuẩn bị nhảy xuống, “Coi chừng. Coi chừng. Con sẽ bị ngã mất thôi”.
Mặt Neeley đỏ bừng và khiếp sợ khi nhìn thấy ánh mắt hằn học của ông Dexter, “Cha cần nói chuyện với con, ngay bây giờ”.
“Nhưng…”, Neeley đưa mắt sang bà Amy cầu cứu, “Nhưng cha và mẹ đang đi tập thể dục vào buổi sáng cơ mà”.
“Không nhưng gì hết. Con vào ngay phòng làm việc đi.”

Ông Dexter bỏ đi trước và Neeley lủi thủi theo sau. Bà Amy chỉ biết lắc đầu nhìn theo rồi đi chuẩn bị bữa ăn sáng. Bà biết, ông Dexter dạy dỗ con cái nhưng không bao giờ dùng roi vọt cả. Hơn hết, bà cần yên tĩnh và khoảng lặng chỉ có một mình để suy nghĩ về những chuyện trong quá khứ. Bà đã xem cuốn anbum hình của ông Lê gửi. Những nỗi đau quặn thắt xâm chiếm tâm hồn bà.
“Mẹ.” Hạ Lam nhảy xuống từng bậc cầu thang như đứa trẻ và cười nói tíu tít, “Để con phụ mẹ ạ”. Nàng ngoắc tay làm dấu và giúp bà Amy cắt cam thành múi xếp ra đĩa.
“Ừ. Mà con ngồi xuống ăn sáng luôn đi. Cha Dexter đang nói chuyện với Neeley rồi, con bé đi cả đêm qua không về.”
“Thôi chết. Hôm qua con nói chuyện với bạn rồi ngủ quên lúc nào chẳng hay.” Nàng bưng dĩa cam đã cắt để lên bàn và chiết nước sôi vào từng tách café. “Mà Neeley lại đi tiệc cùng đám bạn của nó hả mẹ?”
“Mẹ cũng không rõ. Tối qua, con bé chẳng nói gì cả kể từ lúc ăn tối. Nhóc Jimmy lại ngủ cùng phòng nên mẹ không qua bên con.” Rồi như nhớ ra điều gì, bà gần như bị bỏng môi với ly café còn nóng nguyên, “Neeley? Liệu nó có đi gặp Franck? Chúa trên cao”. Bà làm dấu thánh giá và lấy tay ép vào trước ngực.
Còn Hạ Lam thì ngồi bất động. Máu bắt đầu dồn lên đầu. Nàng dư sức tưởng tượng về cuộc gặp gỡ của Neeley và Franck, nếu đó là sự thật. Nàng cúi đầu và bắt đầu ăn. Đó là một thói quen, ăn no khi buồn, ăn đến tức bụng khi bế tắc không thể giải quyết một việc gì. Và nàng đang chọn cách thứ hai.
“Từ từ thôi, Lam?” Bà Amy hối thúc và đưa ngay ly nước lọc cho nàng, “Chúa tôi! Khi ăn, con không được nghĩ nhiều chuyện cùng một lúc. Sẽ chẳng tốt chút nào cả”.
Mặt nàng trắng bệch trong lúc uống nước rồi ho lên vài tiếng. “Dạ. Không có đâu ạ. Mà mẹ ơi, ba Lê gửi quà gì cho mẹ thế ạ? Con tò mò có được không?”
Bà Amy bỏ lát bánh mì đã phết bơ xuống một cái dĩa khác. Bà cười gượng gạo, “Tất nhiên là được, con yêu. Những bức hình, ừm, ông ấy gửi cho mẹ những bức hình”.
Nàng vẫn nhìn bà Amy tò mò, “Có phải hình của nông trường và khu resort không ạ?”
“Làm sao con biết?”, bà Amy hỏi nhanh, “Ông ấy đã kể chuyện gì với con à?”
Nàng không hề biết chuyện gì đã xảy ra. Những cuộc chia xa của bậc làm cha làm mẹ luôn khiến mọi người nghĩ, bởi vì họ không còn hợp tính hợp nết. Nhưng nàng không muốn biết một lý do chung chung như thế, và nàng đã quyết định sang đây. “Ba không nói gì cả. Ông ấy không bao giờ kể về mẹ cho con nghe ngoài những điều dối trá do mẹ kế bịa đặt.”
Bà Amy thở dài, “Không sao. Không sao. Con dùng café đi. Mẹ mang đồ ăn sáng lên lầu cho cha Dexter và Neeley đã”.
Nàng gật đầu rồi bỏ đường vào ly café một cách vô thức.          

Y Y Y

 “Đêm qua, cưng đã không ngủ được ạ?”
Nàng giật mình, ngoảnh đầu lại. Eric Paul.
“Thất vọng?”, chàng cười chế giễu, “Vì tôi không phải là Franck?”
“Không. Không.” Hạ Lam bối rối trong lúc đứng dậy và chỉnh trang váy áo.
Nàng lắp bắp không biết phải nói gì. Eric vẫn mỉm cười trong khi nhìn nàng. Mái tóc dài của chàng hơi xù lên trong cơn gió sớm. “Franck đang cố tìm thuê một căn hộ áp mái nhỏ ở gần Berlottti Marc. Hẳn là cậu ta đang muốn làm mọi cách để học được tiếng Việt, cưng ạ.”
Ngạc nhiên là nàng lại không cảm thấy vui khi Eric thông báo điều đó. Mắt nàng chầm chậm nhìn khuôn mặt chàng. Giọng nàng cố tỏ ra hờ hững, “Sao anh không định hướng cho Franck một con đường tốt hơn? Ví dụ như một vị trí trong công ty chẳng hạn. Với cái vẻ phớt đời và cao ngạo của hai người, tôi thiết nghĩ, kinh doanh sẽ hợp hơn”.
Đôi chân mày của chàng hơi nhướn lên cao. Nụ cười toe toét của chàng khiến nàng cảm thấy phẫn nộ thực sự.
“Phải là kinh doanh và tình yêu”, những ngón tay chàng nhón lấy cây bút viết của nàng đang nằm trên bàn và xoay xoay chúng theo cách châm biếm, “Nhưng Franck chọn tình yêu trước. Và tôi không có quyền cấm cản”.
“Ôi… Không… Anh ấy… Tôi chẳng quan tâm đâu. Xin anh đừng nhắc đến chuyện của anh ấy nữa đi mà…”
Chàng cười mỉm, “Tốt thôi. Tôi định rủ em đi thăm mấy vườn nho và đi dạo ra khu đồng cỏ ở phía trước. Đám sinh viên kia sẽ không làm em bận rộn để tạm quên đi những phiền muộn trong nhiều ngày vừa qua đâu”.
“Hãy đi một mình”, nàng cứng giọng, “Tôi biết anhsẽ luôn gây gổ với tôi”.
“Ồ.” Chàng cười vui vẻ và đứng dậy. “Vậy tôi đành phải đi gặp ông Marc và thông báo rằng, quý cô đây đã từ chối đưa tôi đi khảo sát vườn nho sắp đến ngày thu hoạch.”
Nàng giữ nhanh lấy cánh tay của Eric. Giọng nàng nguyền rủa, “Tôi sẽ gọi Neeley giùm anh”.
“Cứ gọi đi… Dù gì thì tôi cũng đã xin phép ông Marc là sẽ đi cùng em rồi, cưng ạ… Nhưng nếu em không chịu thì, ừm… tôi sẽ tự đi xin phép lại lần hai. Bằng không, ông ấy sẽ nghĩ tôi… đang tán tỉnh ai đó… mà không…”
“Ôi trời”, nàng hét lên và chấm dứt một tràng đả kích của chàng, “Bây giờ thì hãy trả lại tôi cây bút kia. Eric. Nào. Hãy đi theo tôi được chứ?”
Nàng bỏ xấp giấy, ít đồ cá nhân vào túi xách và để lại trên chiếc bàn tròn bằng đá. Trong bộ váy rộng và dài chạm đến mắt cá chân, bước đi của nàng vội vã, cùng thân hình mảnh dẻ liêu xiêu trong nắng chiều.
Eric đã thôi trọc phá nàng và gần như chỉ tập trung hoàn toàn vào công việc. Nhưng cuối cùng, chàng cũng hỏi, “Cưng, em có biết lý do để ngày hội có tên Nouveau không?”
Nàng chun chun mũi và nhìn khuôn mặt điển trai của chàng ở góc bốn mươi năm độ. Chỉ mới một giờ trước, nàng đã nghĩ, nàng thực sự được yên tĩnh. “Đừng thế mà, ông Paul! Đừng bắt nạt tôi như vậy chứ?”
Chàng cười tủm tỉm, “Không có gì là sai khi tôi cần một vài câu trắc nghiệm với những người dân ở khu nông trường này, Hana ạ. Bởi vì, tôi đang đầu tư vào đây – một trong những hợp đồng khổng lồ của năm”.
“Thôi được rồi”, nàng uể oải nói, “Thật là may vì tôi đã xem tài liệu nên đủ kiến thức để đối đầu với anh. Thế nào nhỉ? Nho phải chín mọng, còn tươi, mới và ngon?”
Eric cười phá lên, “Hana. Tôi sẽ phải xin ông Marc để đưa em đi hái nho vào tháng tới. Tôi muốn em nhìn chúng tận mắt chứ không phải đứng cắn móng tay với cụm từ ‘thế nào nhỉ’ như thế”.
Nàng mở căng mắt nhìn Eric và thầm gọi chàng là kẻ bịp bợm. Nhưng kể từ giây phút này, nàng sẽ đồng ý đi với chàng dù không hiểu vì sao ngoại trừ việc nàng cảm thấy phấn khích trong các cuộc đối thoại dấm dẳng dù đã có lúc tức nghẹn vì uất ức.
“Đừng nhìn tôi như thế, Hana.” Chàng nói nhưng không nhìn nàng, quay lưng và đi về phía trước.
“Nhưng sao anh lại gọi tôi là Hana?”, nàng thắc mắc.
“Vì chưa có ai gọi em bằng cái tên đó cả.” Chàng cười với nàng trong lúc tiến gần đến chuồng ngựa. “Ồ. Thật khó để lựa chọn.”
“Anh định cưỡi ngựa?”, Hạ Lam nín thở, “Rõ ràng anh muốn đi bộ cùng tôi mà”.
Eric không trả lời. Chàng cẩn thận mở ổ khóa và dò xét một lượt. Cuối cùng, chàng đã dắt ra một con ngựa đực có màu lông hạt dẻ ra phía ngoài với tốc độ rất chậm. Dù Eric đang đứng ở khá xa nhưng Hạ Lam vẫn lùi lại phía sau, giọng nàng cảnh cáo, “Vậy thì anh phải đi một mình rồi. Tôi không cưỡi ngựa”.
Chàng ngẩng đầu nhìn nàng với nụ cười rất khẽ, “Tại sao em lại không cưỡi ngựa?”
Hai tay nàng vặn vẹo với nhau, “Ở Việt Nam, ừm… họ không cưỡi ngựa”.
“Tôi có biết những con ngựa ở nông trường của gia đình em tại Việt Nam. Chúng thực sự đều rất tốt. Và tôi lấy làm may mắn vì đã có một cuộc đua vô cùng thú vị với cha em. Vì thế, rất khó để tin, với một bản tính lì lợm như em lại từ chối những bài học đó từ khi còn nhỏ.”
Hạ Lam tiếp tục vặn vẹo những ngón tay đáng thương của mình. Nét mặt tuy không còn kinh hãi như ban nãy nhưng vẫn là một màu trắng bệch, “Thực ra, ông ấy đã hướng dẫn tôi vào mỗi sáng hoặc chiều về từ khi còn nhỏ. Nhưng tôi không cưỡi ngựa nữa, đó là một quyết định”.
“Tại sao chứ? Rõ ràng là em không sợ vận tốc nhanh, có thể nắm chắc dây cương và điều khiển một cách linh hoạt mà.”
Chân mày nàng co lại vì những thắc mắc của chàng. Nhưng cuối cùng, nàng cười toe toét vì sực nhớ ra kỉ niệm mà anh đã khơi gợi lại, “Chẳng phải, chúng ta đã cùng đi xe bò rồi hay sao, Eric? Tại sao cứ phải cố gắng với loài vật này khi mà tôi đã không còn thích chúng nữa nhỉ?”
“Cái gì?”, chàng nhăn nhó, “Hana. Em đừng có trêu trọc tôi như thế. Em đã hạ thấp những người đam mê sự tự do của việc cưỡi ngựa có thể mang lại đấy. Ừm, ít nhất thì trong đó có tôi”.
“Được rồi”, nàng đưa hai tay ra trước và giơ lên, “Tôi xin đầu hàng sự ngoan cố cũng như việc anh tò mò. Tôi sợ ngựa và người dân Việt Nam thực sự thích loài bò hơn là ngựa”.
Eric vẫn lắc đầu, “Việc đó không thực sự liên quan đến khả năng hay sự điều khiển của những loài động vật này mà tôi đã được tận mắt chứng kiến. Nào, Hana, tôi cần em thành thật.”
Hạ Lam thở dài và nhăn nhăn mặt khi nhớ về chuyện qúa khứ, “Tụi em gái nghịch ngợm của tôi? Ừm. Chúng nghịch ngợm như thế nào thì hẳn anh cũng hiểu một phần khi gặp ở Việt Nam. Cách đây nhiều năm, chúng thích người đàn ông tôi thích và người đàn ông đó luôn bảo vệ tôi trước những hành động không tốt của chúng. Tôi cũng không hiểu sao chúng lại nghĩ ra cách đó để hãm hại tôi”.
Hạ Lam bị văng ra khỏi con ngựa khi dây kéo bị đứt. Nhưng trước khi bị ngất lịm ở giữa vùng cỏ, nàng đã kịp nhìn thấy tụi 2K chạy ra từ một cái chòi cách đó không xa để huýt sáo và lôi kéo con ngựa về.
Giữa khoảng thời gian buồn chán vì ở tuổi mười bốn, nàng luôn bị cô lập trong thế giới gia đình, chịu sự ghẻ lạnh từ mẹ kế, và thiếu sự quan tâm từ ông Lê, một lần nữa, nàng nhắm mắt và bất chấp mạng sống của mình để tham gia một cuộc đua ngựa thứ hai do tụi 2K bày trò cùng đám bạn ở xung quanh khu vực đồi thông. “Chúa tôi! Tôi đã bị gãy ống đồng và may mắn không phải là bị liệt mãi mãi. Tôi đã được chuyển lên Sài Gòn và sống cùng gia đình của người bác cả. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình như cây cỏ, vừa bị cuộc đời cắt phăng một nhát đến mức trụi sát tận rễ, và khi rời xa vùng đất ấy mới có thể nhú được mầm lên… như thể gặp được một trận mưa lớn.”
Eric nhìn nàng. Đôi mắt chàng lướt khắp cơ thể và trở ngược lại với khuôn mặt sáng trắng. Nàng cảm thấy bối rối vì đã để một kẻ phớt đời, không quá quen như chàng hiểu rõ quá sâu về cuộc đời nàng.
Sau đó, Eric quay mặt đi và phóng tầm nhìn về mặt đất hơi gò lên cao, “Hana. Vậy chúng ta đi bộ lên đó nhé. Tôi cá là em sẽ thích không gian nơi đây”.
Nàng hắng giọng, “Anh hãy cứ làm việc của mình. Tôi sẽ tự lang thang và tìm hiểu khung cảnh ở đây”.
“Không”, giọng chàng đanh lại, “Tôi không muốn bất kì một nguy hiểm nào sẽ xảy ra với em nữa. Đi nào”. Anh kéo tay nàng, nhè nhẹ, những ngón tay anh đan vào ngón tay nàng và siết lấy, “Tôi biết em không sợ ngựa. Em thừa khả năng làm chủ nó. Chỉ là em sợ những kẻ sẽ làm hại em thôi”.
Nàng không phản đối cũng không đồng tình hành động của chàng. Một cách gian dối, nàng cho rằng, người Pháp luôn có những cư xử lịch thiệp, mà không kém phần gắn kết. “Nhưng anh muốn cưỡi ngựa mà?”
“Một lát nữa”, chàng mỉm cười với nàng. “Đây rồi”, chàng lại ồ lên khi tới một cái chòi chống nắng chống mưa. Từ từ, chàng thả bàn tay nàng ra khỏi tay mình.
“Anh chu đáo quá”, Hạ Lam ngồi ngay xuống chiếc ghế cao gần đó, hai chân nàng vắt chéo nhau, “Tôi sẽ chờ anh ở đây. Đừng lo lắng. Hãy đi đi”.
Nhưng ngược lại, Eric buộc ngựa, cởi bỏ yên và đặt mọi thứ xuống đất hết sức cẩn thận. “Đừng khéo tưởng tượng thế, cưng!” Nàng nghe thấy tiếng cười ấm áp trong giọng nói của chàng, “Nào. Hãy lại đây. Hana”.
“Anh định làm gì? Sao lại tháo bỏ yên chứ? Chắc chắn anh sẽ gặp nguy hiểm đấy. Đừng có làm vậy.”
“Lại gần tôi đã nào, Hana. Tôi sẽ kiểm tra mọi thứ thật chắc chắn. Và em sẽ là người trực tiếp quan sát chúng.”
Eric đặt chiếc đệm yên cương lên, vuốt nhiều lần để chúng được thẳng và đặt lại vào vị trí trên lưng con ngựa một cách ngay ngắn. Chàng muốn nói cho nàng biết rằng, trên lưng ngựa và dưới tấm vải lót dưới yên ngựa hoàn toàn trống trơn và dĩ nhiên là không bao giờ có sự xuất hiện của nắm cây búi gai hay vật cản trở ngại nào.
Chàng đặt bàn đạp sát lên phía sau yên cương rồi mới nâng cương lên, điều chỉnh cái đuôi vểnh của yên ngựa cao hơn phần u trên của vai ngựa một khoảng nhất định. Một cách cẩn thận và tỉ mỉ, Eric từ từ ngồi và vuốt tay xuống chân ngựa, nâng từng cái móng lên để kiểm tra. Giọng chàng ấm áp, “Ông Dexter là một gã săn rất cừ trong suốt nhiều năm liên tiếp. Quả khâm phục, những con ngựa của ông ấy đều thực sự rất rất tốt”.
“Anh hay đi cưỡi ngựa cùng ông ấy à?”
“Cứ cho là vậy đi”, giọng chàng đùa giỡn, “Những cuộc đua, những cuộc đi săn, những cuộc dạo quanh các ngõ ngách của khu nông trường luôn là thời gian thuận tiện và dễ chịu để những bản hợp đồng được kí nhanh chóng và có khoản lợi nhuận đều tương xứng cho cả hai bên”.
Nàng hơi nhăn mặt, “Tôi hiểu rồi. Và cuộc đua của anh cùng ba tôi cũng có lẽ là vì thế”.
“Thôi nào. Cưng! Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau. Bây giờ, em biết tôi muốn em phải làm gì, đúng không?”
Hạ Lam thở dài trong lúc đứng dậy và tiến gần về phía chàng hơn. Nhận lấy sợi dây chắc chắn từ phía Eric, nàng cầm chúng uể oải trên tay nhưng vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Nghe theo lời Eric, Hạ Lam chần chừ chạm tay vào bàn đạp, “Chúng đã được buộc chặt vào yên cương”, nàng nói, “Cả sợi dây nữa, rất chắc chắn. Nhưng… tôi sợ, rất sợ. Anh biết mà.”
Chàng mỉm cười dịu dàng và bắt đầu siết chặt sợi dây, chỉnh lại yên cương lần nữa và đùa nghịch với đôi tai đang vểnh lên của con ngựa. “Nào. Bắt đầu nhé!”, chàng nói, phớt lờ sự do dự của nàng, “Mọi thứ đã thật sự an toàn, phải không?”
“Nhưng anh biết tôi sợ chúng mà”, nàng ngoan cố.
“Em chỉ sợ người hại em, chứ không sợ loài sinh vật hiền hòa này.”
Nàng cố đứng thẳng lưng và thở gấp gáp, không tiến về phía chàng và cũng không có ý định sẽ lùi lại.
“Tôi muốn em ngoan cố và đanh đá giống như việc em luôn cố gắng tìm cách chống đối tôi vậy”, chàng bắt đầu khiêu khích, “Tôi biết, chúng thật sự chẳng có gì là khó khăn với những cô gái mà ngay trong lần gặp mặt đầu tiên với người lạ đã…”
“Được rồi”, nàng cướp lời Eric và nhìn chàng bằng ánh mắt đau khổ, “Tôi vẫn bị ám ảnh về kí ức đó. Chúng thật kinh khủng. Những cơn đau hành hạ bởi lần trượt ngã với âm thanh dài mãi trong khiếp sợ. Anh hiểu điều này không, tôi cũng chỉ là một cô gái, tôi không muốn mạo hiểm với tính mạng của mình… một lần nữa đâu?”
Nước mắt đã bắt đầu ngân ngấn và khuôn mặt nàng chìm sâu trong nỗi kinh hoàng. Eric hiểu rõ nàng đã phải trải qua những cơn mê man hay tiếng hét đến xé toạc cả lồng ngực khi bị văng mạnh xuống trườn đồi là như thế nào? Chàng nhìn sâu vào mắt nàng, “Tôi không khiêu khích hay bắt em phải làm những việc mà em không muốn, cưng ạ! Tôi chỉ muốn em không sợ gì hết, em sống bằng chính con người mà em đã từng tồn tại, không dằn vặt, không ám ảnh bởi chuyện quá khứ. Điều này đồng nghĩa với việc, em sẽ quên đi và thứ tha cho những hành động thiếu suy nghĩ của tụi trẻ kia. Em hiểu không? Hana?”
Những giọt nước mắt đọng ứ trên vành mi cuối cùng cũng phải trào ra tạo thành hai đường chảy ngoằn nghèo lăn trên gò má và tưới ướt xuống tận chiếc cổ cao và trắng của nàng. Nàng đặt tay vào lòng bàn tay của chàng đang đưa ra phía trước.
Chàng siết nhẹ tay nàng, mắt chàng vẫn nắm giữ cái nhìn hoang mang và lo lắng của nàng, “Chúng ta sẽ đi đến cái chòi trước mặt, rất chậm thôi. Và tôi sẽ là người giữ dây cương.”
“Đừng nhìn tôi như thế”, giọng nàng sụt sịt, “Đừng mừng vui trong thâm tâm. Làm ơn đi, ông Paul. Tôi thực sự không đáng thương đến mức đấy đâu”.
Trái với nụ cười ngặt nghẽo mà nàng đã nghĩ đến phản ứng của Eric, chàng quay người lại, đặt hai tay của mình lên vai và xoay người nàng đối diện với chàng, “Đừng có nghĩ tôi luôn ác như thế chứ! Cưng!”
Eric quỳ một đầu gối xuống và lồng hai bàn tay vào nhau. Nàng nhắm chặt mắt, bặm môi, hít thật sâu và thở từng hơi ngắt quãng. Một tay giữ lấy dây cương, tay kia nắm chặt phần sau của yên cương rồi đặt bàn chân trái lên tay Eric. Chàng đẩy mạnh người nàng lên. Nàng quăng chân phải qua lưng con ngựa. Và nàng ngồi trên yên một cách chắc chắn, cân bằng. Nàng kéo váy xuống và che đi phần mắt cá nhân. Hơi ngẩng đầu, nàng nhìn chàng bằng ánh mắt e ngại.
“Chúng ta chỉ giống như người đi dạo thôi. Hana. Thả lỏng người ra nào. Em đừng có run sợ mà nhô hai bờ vai lên cao như thế chứ”, Eric chỉ dẫn, “Không được mím chặt môi như vậy, em sẽ cảm thấy khó thở và không tập trung. Hana. Nào. Hana?”
Nàng thở ra một hơi dài, hai vai trùng xuống và nở một nụ cười gượng gạo thực sự. “Tôi chỉ sợ ai đó nhìn thấy và cha Dexter biết điều này, chắc chắn tôi sẽ rất xấu hổ, Eric à”.
Bởi tôi đang là khách và là đối tác của gia đình em? Nhưng chàng đã không nói vậy, “Chúng ta biết nhau từ khi còn ở Việt Nam. Vì thế trong hoàn cảnh này, tôi và em là bạn.”
Nàng bối rối quay mặt đi. Với nàng, bạn bè không phải là những mối quan hệ nói hai tiếng ‘xin chào’ khi gặp. Nhưng với chàng thì khác, nàng có thể tức giận, vui đùa, khóc âm ỉ, thậm chí là chế giễu, khiêu khích. Và chàng không giận. Thậm chí còn hùa theo nàng mỗi lần như thế nữa. Trái tim nàng bay lên giống như việc nàng đang ngất ngưởng ngồi trên lưng một con ngựa, chậm chạp di chuyển dưới sự điều khiển của chàng Paul.
Nhưng một cơn buồn nôn đã bắt đầu cuộn lên trong dạ dày và cổ họng nàng ngắc ngứ.
“Hana. Em đã viết được gì kể từ hôm sang đây chưa thế?” Eric hỏi ngay khi chàng nhận ra mặt nàng bắt đầu tái đi và hướng nàng suy nghĩ về những điều khác thay vì tấm lưng mảnh dẻ kia bắt đầu đổ xuống và vòng tay ôm lấy cổ con ngựa để cầu xin chàng thoát khỏi cuộc đi dạo này.
“Chưa gì cả”, Hạ Lam hấp tấp nói, “Tôi vẫn gặp khó khăn. Thực sự khó khăn. Tôi chưa tìm được nguồn cảm hứng, tất cả ngôn ngữ dành cho chương mở đầu đều biến mất. Tôi giống hệt như đứa trẻ đang tập nói vậy. Chúa tôi!”
Eric vẫn mỉm cười, “Em thường viết về chủ đề gì thế? Liệu chúng có thực sự thu hút được tôi không nhỉ?”
“Tình yêu”, nàng trả lời một cách gay gắt, “Chắc chắn là không. Tôi cá đấy. Những kẻ phớt đời như anh sẽ chẳng hiểu gì về tình yêu đúng nghĩa, bền lâu đâu. Có chăng cũng chỉ là những mối tình ba lăng nhăng, ngắn hạn giống như việc đi du lịch và cần có người đùa giỡn, giải khuây mà thôi”.
Chàng cười phá lên, “Vậy em mới là người không hiểu một tình yêu đúng nghĩa là gì đấy. Tình yêu chẳng bao giờ hết cảm xúc hay nguồn cảm hứng sáng tác cả, Hana ạ”.
Nàng quay sang, lườm chàng một cái sắc lẹm và lại nhanh chóng chuyển hướng nhìn về phía trước. Nàng sợ một chút xao nhãng không đáng có cũng có thể gây hại cho mình.
“Vậy gần đây nhất, em viết tác phẩm gì thế? Độc giả có hài lòng không?”
“Tựa đề đó là một câu hỏi. Chúa tôi. Phần lớn độc giả phản ứng dữ dội. Họ cho rằng, tôi có trái tim lạnh giá, và không thương cảm nhân vật. Tôi lấy làm buồn rầu thực sự. Kể từ thời gian đó, tôi chìm mình bằng việc đọc sách. Tôi cảm thấy tôi không còn là tôi nữa.”
“Em đã làm gì với những đứa con của mình?”
“Tôi… giết chúng”, nàng lẩm bẩm, “Nhưng trong bài phỏng vấn, tôi cho rằng đó là một tai nạn bất ngờ, nhưng không ai đồng ý việc đó cả. Họ nói… tôi luôn sai…”
“Tất cả ư?”
“Không phải là tất cả. Nhưng hai đứa con liên tiếp của tôi trong vòng sáu tháng đều rơi vào tình trạng ảm đạm, u buồn. Nhân vật của tôi được xây dựng đến mức có thể tưởng tượng ra ngay trước mặt và nhận được sự yêu mến. Nhưng những phần cuối của tác phẩm, họ cho rằng tôi giống như trái bom, phá nát tất cả mọi thứ. Và tôi suy sụp trong suốt một thời gian dài.”
“Sao em không nghĩ mình nên viết về một tình yêu như Romeo và Juliet nhỉ?”, cuối cùng chàng cũng nói sau nhiều giây đắn đo.
“Tôi sẽ viết”, nàng cười nhạt, “Nhưng chỉ viết khi tôi tìm được một Romeo cho riêng mình. Có thể điều đó là còn rất lâu. Bởi tôi không chỉ viết mà còn phải làm những việc khác nữa”.
“Vậy tôi nghĩ em nên quay về và học ở trong phòng thí nghiệm. Tôi tin, em sẽ thành công.”
“Cảm ơn anh, Eric. Nhưng tôi vẫn đắn đo về điều đó. Dù sao ở đó cũng đã có mẹ kế và hai đứa em gái. Tôi thực sự khó xử.”
“Em nghĩ cho họ nhiều quá”, giọng chàng lắng xuống, “Tôi và Franck là hai anh em cùng cha khác mẹ. Nhưng chúng tôi chẳng bao giờ nghĩ đến việc, ai được quyền điều khiển, còn ai phải nắm giữ bổn phận nghe theo cả”.
Hạ Lam nhìn chàng chăm chú. Mái tóc chàng đã thật sự rối tung. Những ánh nắng cuối ngày còn sót lại chiếu tới khiến đôi mắt màu lam ngọc của chàng đẹp, rực rỡ hơn thường thấy. Đôi mắt của anh, chúng sáng như kim cương vậy, nàng gần thì thốt lên.
Hạ Lam vội quay mặt đi lần nữa. Trái tim nàng xao động đến rối bời. “Ước gì chúng tôi có thể hòa nhã như anh và Franck. Tôi thực sự không thích sự ồn ào mà chúng gây ra. Còn chúng cho rằng, thế giới sống của tôi quá tẻ nhạt, buồn chán như thể những năm tháng qua đi chỉ chìm trong suốt từ mùa mưa này đến ngày bão khác.”
“Hãy gạt bỏ mọi điều đó đi. Bởi thực sự, em chưa bao giờ muốn hòa hợp với chúng. Nếu chúng ta muốn gắn kết, ôn hòa, hãy xẹp bớt cái tôi của mình lại, cưng! Tôi và Franck cũng đã từng như thế. Thậm chí, chúng tôi đánh nhau chỉ vì tranh giành một cái giường ngủ. Không phải vì đã hết giường hay một trong hai đứa tôi phải nằm đất… mà tôi chỉ muốn bắt nạt, tôi là anh của nó. Còn nó muốn vênh mặt để tôi hiểu một điều, mẹ tôi đã mất, người đang làm chủ gia đình, là ba tôi và mẹ của nó.”
Nàng trầm ngâm nghĩ suy những gì Eric chia sẻ. Nàng hiểu cuộc sống gia đình khi mẹ kế làm chủ là như thế nào. Nàng lại tự hỏi, liệu chàng đã từng bị xuống bếp và cuộn mình nằm co quắp như một con mèo đáng thương vào thời gian giá lạnh khi đêm về hay chưa nhỉ?
Chàng cũng im lặng không nói gì ngay sau đó. Hai bên thái dương của chàng run lên giật giật. Bàn tay đi găng của chàng nắm chắc dây cương. Chàng đã không kiểm soát nổi mình. Vì muốn nàng không sợ gì hết, muốn nàng hòa nhập với thế giới sống hiện tại bằng cả tâm hồn chứ không đơn thuần là việc gồng mình lên hay bằng những giọng điệu gay gắt để bảo vệ cái tôi, chàng đã thiếu suy nghĩ và kể cho nàng nghe về một phần của quá khứ ấy.
Chàng cố gắng duy trì những bước đi long dong thanh thản.
“Ôi! Chúa tôi… Cái…”
Hạ Lam bỗng hét lên và quay phắt đầu lại phía sau. Nàng nhìn thấy hai cái chòi rất xa, một cái nhỏ bằng điếu thuốc, một cái chòi khác xa hơn ở vị trí bắt đầu thì chỉ là vết mờ nhỏ bằng que diêm.
Nàng đã không nôn mọi thứ ở trong bụng ra. Đầu nàng thậm chí không đau và trống rỗng. Nàng đã không còn là cô gái ở tuổi mười bốn sợ sệt khi nhìn thấy bóng dáng một con ngựa hay hét lên những tiếng kinh hãi khi nghe thấy tiếng vó ngựa ở phía xa xa.
Nàng đã làm được, vì Eric Paul.
“Chúng ta đã đi được… gấp hai lần so với lúc đầu.” Nàng nói hụt hơi.
Eric cũng ngoái lại phía sau. Mắt chàng nheo nheo. “Làm thế nào mà lại nhanh như thế được nhỉ?”
“Rõ ràng là vậy mà”, môi nàng cong lên và trở lại là cô gái như ngày đầu tiên biết đến sự tồn tại của chàng, “Chúa tôi! Anh biết rõ điều này phải không? Rõ ràng đó là cái chòi đầu tiên chúng ta xuất phát… Ôi… tôi thật không dám tin”, giọng nàng lẩm bẩm chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút.
“Vậy em có muốn tiếp tục?” Đột nhiên chàng hỏi.
“Không không”, nàng nhanh chóng nói, “Làm ơn. Hãy giúp tôi xuống ngựa. Việc tập trở lại với thói quen vào ngày hôm nay như vậy là đủ lắm rồi. Anh hãy cưỡi chúng. Thật sự sẽ không phiền đâu khi tôi đợi anh ở đây”.
“Vậy để lúc khác đi. Như vậy sẽ chẳng có gì là hứng thú cả.”
“Tại sao?”
“Lúc khác là lúc khác”, chàng cứng giọng và đưa tay đỡ nàng xuống.
Trên suốt đoạn đường trở về, hai người gần như không nói gì với nhau. Nàng đã không hiểu câu hỏi của chàng. Chàng muốn nàng sẽ lắc đầu và chinh phục chặng đường phía trước bằng niềm vui và sự tự tin sôi nổi của tuổi trẻ. Nhưng nàng vẫn run rẩy và khước từ niềm vui lẽ ra phải được nhân lên trong ý định của chàng.
“Cảm ơn anh, ông Paul.” Cuối cùng nàng cũng thốt lên một câu phá tan sự im lặng khi biết chuồng ngựa chỉ còn cách khoảng năm mươi mét về phía trước.
“Vì cái gì cơ?”
“Vì anh đã giúp tôi”, nàng lúng túng, “Tôi đã không còn sợ việc này nữa”.
“Nhưng tôi nghĩ, em vẫn còn sợ nhiều lắm đó”, chàng mỉa mai.
“Ừm. Ý của tôi là. Tôi đã và sẽ trở lại là con người của mình.”
Eric tỏ ra cáu bẳn hơn. “Rõ ràng là em hiểu tôi muốn em cần phải tiếp tục, đúng không? Đó là điều tôi muốn, nhưng chính xác là em cần phải đối mặt. Chúa tôi! Không phải tôi sẽ hài lòng nếu em làm thế, mà bởi tôi không muốn em sợ sệt bất cứ điều gì khi điều đó rõ ràng là sự ham muốn và thích thú trong em.” Giọng chàng gay gắt, “Tôi đã nói điều này với em bao nhiêu lần rồi? Hana?”
Nàng cắn chặt môi dưới của mình, đầu nàng đau choáng váng. Eric cũng cảm thấy đôi phần bối rối khi nhìn thẳng vào mắt nàng. Chàng quay ngay mặt đi. “Xin lỗi. Tôi không nên nổi nóng với một đứa con gái ngu ngốc như em. Dù người ta có nói thẳng vào mặt cũng tỏ ra làm ngơ, chẳng thèm để ý”.
Tự dưng nàng bật cười. Nàng ngu ngốc hệt như những gì chàng nói, “Anh quan tâm đến những việc của tôi sao?”
Nàng luôn thắc mắc, không biết chàng là một người đàn ông thực sự như thế nào. Nàng chỉ đủ hiểu, chàng có những cảm nhận sâu sắc và những cảm xúc được giấu kín mà thật khó để bước vào thế giới nội tâm ấy. Chàng hiểu nàng có cảm giác cô đơn và lạc lõng từ nhiều ngày nay. Chàng nhìn thấu những gì đang đè nén trong suy nghĩ của nàng. Và hơn hết, tuổi thơ của chàng cũng có thật nhiều điểm giống với nàng biết bao.
“Có. Quan tâm lắm ý”, chàng dài giọng, “Chúng đập vào mắt mà lại chẳng thể che đi để khỏi phải nhìn. Ôi. Hana. Em làm tôi muốn phát điên lên”.
Nàng lấy tay che nhanh cái miệng vô duyên đang há rộng ra vì sự sửng sốt. Nhanh chóng, giọng nàng trầm tư, “Ý tôi là, anh thật tốt. Tôi luôn biết ơn những điều anh đã hiểu và làm cho tôi. Tôi sợ lắm khi cứ mãi mang theo ơn nợ này mà không biết bao giờ mới có thể trả đủ cho anh”.
“Đừng nói thế nữa, chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều lần nếu em vẫn ở Berlotti Marc.”
Nàng gật đầu và đứng ở ngoài chờ Eric dắt ngựa vào trong chuồng. Mọi hành động của chàng đều nhanh chóng, gọn gàng. Nàng lại tự hỏi một lần nữa, ‘Rốt cuộc, người đàn ông thực sự trong anh là thế nào?


Y Y Y

Đăng nhận xét

0 Nhận xét