MỤ GHẺ - tiểu thuyết - chương 10.4

Lời tựaMọi gia đình sung sướng đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại khổ sở theo cách riêng. (Lev Tolstoy)


Sáng sớm ngày hôm sau, Du bật người dậy trong cơn mê sảng. Máu vẫn chảy rỉ ra đến ẩm ướt mà Du đã lục lọi lấy chiếc áo cũ trong tủ để làm tấm lót. Mồ hôi chảy mướt trên khuôn mặt, nóng bừng.
Du khóc âm ỉ, ‘mình còn sống được bao nhiêu lâu nữa?’

Trở dậy từ bốn giờ sáng, Du giam mình trong phòng tắm và xối nước cọ rửa. Du phải giấu nhẹm mọi chuyện để không ai có thể phát hiện ra. Phòng riêng của Du cũng phải hạn chế để dì Hạnh không còn được tự do ra vào dọn dẹp nữa. Du sẽ mua vài ổ khóa tủ, ngăn kéo bàn để che giấu cuốn sổ nhật kí của những năm tháng cuối cùng này.
Du cảm thấy mình thật đáng thương.
6h30’, trên bàn ăn đã có hai ổ bánh mì nóng và ông Hà đang đứng  bếp làm trứng.
Du hoảng loạn, cô rón rén xuống từng bậc cầu thang, đi bước lùi ra phòng khách, và lao ra ngoài sân. Nhưng đến đầu con phố nhỏ, Thành đã đang ở đó đợi sẵn từ bao giờ.
Du phớt lờ. Cô cúi đầu bước nhanh qua. Cô chẳng có gì để dây sưa với cậu học sinh mới này cả. ‘Tránh xa tôi ra’, Du lẩm bẩm.
“Du? Du?” Thành đi nhanh theo sau.
Du chạy vội đi. Và trong một khắc, cô cảm thấy máu chảy ộc ra ngoài. Khựng chân, khuôn mặt Du đỏ bừng. Lẽ nào, bệnh của Du đã chuyển sang giai đoạn rất nặng rồi ư?
“Du? Du?”
“Sao hả?”
“Cùng đi học chung đi.” Thành đề nghị.
Du gắt gỏng, “Tại sao phải đi chung?”
“Vì tớ đã chờ Du rất lâu.”
“Cậu có bị dở hơi không?” Du giễu cợt, “Tránh xa ra giùm tớ.”
Và Du lại chạy. Một lần nữa, Du lại có cảm giác máu tiếp tục ộc ra. Du khựng chân. Cô thở hổn hển. “Xin lỗi… cậu. Chúng ta đi học chung cũng được.”
Và cả hai, chẳng ai nói với ai thêm điều gì. Họ cùng lặng lẽ bước đi.
Trời vẫn vẩn đục bởi những màn mây xám ngắt đang vần vũ trên cao.
Có lẽ, đợt gió hàn trong mùa đông năm nay sẽ kéo dài hơn dự kiến.
Đi được một đoạn, Thành dò xét, “Hôm  nay, Du ốm à?”
“Không!” Du xua tay phản đối.
“Vậy sao, cứ một lúc Du lại đỏ bừng mặt lên?”
Du nói cộc lốc, “Cũng chẳng biết nữa.”
“Vậy chắc là được đi cạnh trai đẹp nên ngại ngùng rồi.” Thành hùa lên và cười ha ha.
Du nhăn nhó, cánh tay cô với ra định đánh vào vai Thành cảnh cáo nhưng cậu đã tránh được. “Cái tên dở hơi này.”
“Chứ còn vì lí do nào khác nữa,” Thành trề môi, “Nếu Du chứng minh được không phải vì Thành thì tớ sẽ không nghĩ như vậy.”
Du cảm thấy xấu hổ. Hai gò má cô lại đỏ bừng lên.
“Đấy!” Thành lại cười vang, “Lại đỏ mặt kìa.”
Không thể suy nghĩ được gì, Du đổ lỗi tại căn bệnh chảy máu của mình, “Cậu ngậm miệng lại cho tớ.”
“Nhưng Du không tìm được lí do nào khác, đúng không?” Thành cười lớn, “Biết ngay mà.”
“Tớ đã bảo ngậm miệng lại.” Du trừng mắt, và sau đó bước nhanh hơn. Những cơn đau âm ỉ ở vùng bụng càng khiến cô khó chịu.
“Nhưng tớ sẽ nghĩ như thế đấy nhé!” Thành không chịu thua, “Vì Thành mà Du đỏ mặt.”
‘Ôi cái tên điên này’, Du lẩm bẩm trong lúc cúi gằm đầu và bước đi. Phải nhanh đến trường, nhanh và nhanh hơn nữa.
Đến giữa sân trường, Du chạy vội  về hướng dãy nhà vệ sinh. Cô đỏ mặt. Nhưng cô đau đớn. Cô tự hỏi, “Trước khi chết, con người ta thường muốn làm điều gì nhất, nhỉ?”

{ { {

Đăng nhận xét

0 Nhận xét