SAY ĐẮM (tiểu thuyết - Phần 2.15


SAY ĐẮM

“Trái tim anh gn em như chính cuđời em vy. Nhưng chng bao gi em biếđược nó đâu...”.(R.Tagore)

 “Em chưa bao giờ phản bội lại gia đình Marc. Những gì anh đang nghĩ, chúng hoàn toàn không phải là sự thật”, bà Amy nói. Mắt bà lờ mờ nhìn thấy rất nhiều chất lỏng đang bơi quẩn quanh trong vành mi. Và nó sắp trào ra… “Những bức hình đó… nó có một ý nghĩa nhất định với em, giống như việc, anh vẫn thường lẩn vào thư viện, ngồi lật dở cuốn anbum xưa cũ, và nhớ về bà Marc quá cố…”

Dexter quay nửa người, chân mày ông co lại và giật giật. Phải, ông vẫn thường vào thư viện và tránh sự nhòm ngó của mọi người cũng như lúc bà Amy không có ở nông trường cơ mà?
Bà Amy cũng giống như những người phụ nữ trong nông trường, bà làm việc tại Berlotti theo một hợp đồng xuất khẩu lao động. Sau khi vay họ hàng một số tiền lớn, bà quyết định sang Pháp với ý định làm việc trong khoảng thời gian là năm năm, gom góp được một khoản tiền để quay lại Việt Nam và cùng ông Lê thực hiện ước mơ của cả hai người, tạo dựng một khu nông trường trồng dâu tằm và chăn nuôi gia súc. Nhưng ngày bà quay trở lại với niềm tin yêu mãnh liệt vào một tương lai hạnh phúc, ông Lê đã buông lời xúc phạm: cho rằng bà có mối quan hệ bất chính với ông Dexter Marc. Bất kể lời giải thích nào từ phía bà, ông Lê cũng cho rằng bà là kẻ giả dối và không có lòng chung thủy, ‘Câm miệng lại. Đồ con khốn phản bội!’
Bà muốn nói về cuộc sống nơi đất khách để ông hiểu là thế nào. Bà muốn hỏi cho rõ ràng, ai là người dựng lên câu chuyện xấu xa kia? Nhưng người bà đông cứng tại ngưỡng cửa ra vào, môi bà lắp bắp rồi im bặt. Ngay cả khi cánh cửa cổng đóng phập lại, giọng nói cay nghiệt của ông Lê mà bà chẳng thể nào quên nếu như hơi thở vẫn còn tồn tại, ‘Khốn khiếp! Ả đàn bà chết tiệt! Cô đừng mong có thể gặp và đưa con bé rời khỏi đây!’.
Suốt hơn một tháng quay trở lại Việt Nam, bà không thể lại gần đứa con gái mà chỉ dám đứng nhìn và khóc nấc lên từ phía đằng xa. Bà biết bà không thể đưa con bé sang Pháp, bà càng không có điều kiện để con bé có được một cuộc sống đầy đủ và sung sướng. Bà nguyền rủa mình là người mẹ chẳng ra gì. Và bà quay trở lại Pháp vài ngày sau đó.
Bà ít nói hơn, ít chia sẻ và tâm sự với những người làm hơn. Bà được giao công việc quản lý hai mươi người phụ nữ khác, hướng dẫn họ và trực tiếp làm việc với ông Dexter. Bà cười cay đắng, ‘Đến tận lúc này, bà mới biết chính xác khuôn mặt của ông Marc là vậy cơ đấy.’
Mùa thu năm đó, ông Dexter ngỏ lời đề nghị muốn cưới bà. Ông không cần bà phải thực hiện những nghĩa vụ của một người vợ. Ông hiểu hoàn cảnh của bà nhưng không biết rõ lý do, ông nhận thấy khả năng làm việc của bà, và ông muốn bà chăm sóc Neeley, công việc trong nhà và sổ sách của nông trường. Ba đêm suy nghĩ, với nước mắt ướt đẫm gối chăn, bà đã gật đầu đồng ý.
Những bức hình…? Cánh đồng dâu tằm rộng mênh mông, những đàn gia súc béo mẫm và khỏe mạnh, những dịch vụ đầy đủ tiện nghi của khu resort làm hài lòng khách du lịch, những vườn hoa nở rộ, những con đường bậc thang rải sỏi ngoằn nghèo trông đến thích thú, cả dòng sông nhỏ khá nông, chảy dài bao quanh vùng đất lớn… và con gái của hai người - Hạ Lam - đứng cười vui vẻ và tạo dáng để chụp hình trong những bộ đồ nền nã, nữ tính.
Đó là tất cả những gì ông Lê đã gửi cho bà, một cuộc sống mà hơn hai mươi năm về trước, hai người đã luôn ước ao gây dựng.
“Đó là người phụ nữ anh từng yêu tha thiết. Amy. Anh xin lỗi. Nhưng ở hiện tại, em mới là cuộc sống của anh.” Dexter nói sau một hồi lặng im. Ông ngồi ở bàn làm việc, hai tay đan vào nhau và gục mặt lên đó. “Nhưng đó đã là quá khứ. Anh nhìn bà ấy, và anh vẫn không biết phải làm thế nào để Neeley sống tốt hơn. Chúa tôi…!”
“Vậy làm ơn hãy tin em. Rằng hiện tại, Jimmy chính là tình yêu của em mãi dành cho anh”, bà Amy tiến về phía trước, đi vòng ra phía sau của bàn làm việc, hai tay bà đặt lên bờ vai rộng, dài của Dexter. “Còn chuyện của Neeley, anh biết đấy, một người mẹ sẽ không giúp con gái chuẩn bị ngày cưới của mình ư? Việc chống mắt lên nhìn con bé mỗi ngày một gầy sọp đi khiến em không kìm được nước mắt. Em không nghĩ vì việc này, anh lại có thể khẳng định rằng em đã phạm phải một lỗi lầm không thể nào tha thứ?”
Hạ Lam lùi lại phía sau vài bước. Đầu nàng trống rỗng, hai bên thái dương rung rung, và cả đôi chân như quấn phải nhau nữa. Sự mệt mỏi đến kiệt quệ bám riết lấy nàng.
Khi còn ở Việt Nam, đã có lúc nàng khóc âm ỉ, cuộn tròn mình trong mảnh chăn mỏng và đóng kín cửa phòng để mọi người luôn ghi nhớ hình ảnh của một cô gái hay cười hay nói, và vô tư đến ngốc nghếch trong cuộc sống. Nhưng đó là khi chiếc mặt nạ của nàng luôn luôn giữ đúng một tâm trạng, không bao giờ làm tổn hại đến ai, và nàng chỉ thực sự là chính mình khi ở trong đêm tối, một mình và lột bỏ chiếc mặt nạ, ở đó là một tâm hồn bị tổn thương sâu sắc, trái tim ngập tràn những nỗi đau, và cả những nụ cười cũng từ từ rời bỏ bờ môi mà rơi mất.
Rốt cuộc, sự xuất hiện của nàng đã gây ra tai họa, hạnh phúc của bà Amy bị sứt mẻ ít nhiều dù cho bà đã có lời giải thích, nụ cười thiện cảm đến gần gũi của ông Dexter sẽ khiến nàng tái mặt đi thay vì dễ mến như thời gian qua. Đến cả Neeley, người mà nàng từng nghĩ sẽ ghen ghét đến tột cùng, cũng vì nàng mà đớn đau trong sự dối lừa của tình yêu mang lại.
Nàng không nên ở đây nữa. Nàng là kẻ chỉ biết mang tai họa đến cho người khác mà thôi.
“Em xong rồi”, Neeley hét toáng lên nhưng vẫn không giấu nổi tiếng nấc phải cố kìm lại, “Hạ Lam! Em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất”.
Hạ Lam ngoảnh đầu nhìn lại, hai hàng chân mày co rúm, và nước mắt cũng vì thế mà trào xuống.
Nàng tiếp tục quay mặt về phía phòng làm việc, nơi ông Dexter và bà Amy đang nói chuyện. Họ sẽ không ra ngoài, ít nhất thì cũng phải tới bữa ăn chiều nay.
Neeley mở cánh cửa phòng he hé. Bộ váy cô dâu xòe bồng khi cô ngồi trên ghế trước bàn trang điểm. Cô đã cố gắng hét to đến mức có thể, chỉ hi vọng bà Amy hiểu ý mà lôi kéo được ông Dexter ra khỏi phòng làm việc, đi qua dãy hành lang và dừng lại bắt gặp hình ảnh trong sáng đến tinh khôi này. Nhưng ngoài tiếng bước chân êm ru của Yana, dãy hành lang chỉ hấng những đợt gió lạnh tê tái, đổ tràn vào phòng qua khe cửa.
Hạ Lam đẩy cửa, “Chị xin lỗi” giọng nàng run rẩy lẫn vào tiếng khóc thổn thức, “Xin lỗi em. Chị không giúp được gì rồi…”


Y Y Y

Đăng nhận xét

0 Nhận xét