SAY ĐẮM (tiểu thuyết - Phần 2.23)

SAY ĐẮM

“Trái tim anh gn em như chính cuđời em vy. Nhưng chng bao gi em biếđược nó đâu...”.(R.Tagore)

Y Y Y

 “Cô Hạ Lam đã về, thưa bà.”
Người giúp việc vừa dứt lời thì cả Eric và Hạ Lam cùng đẩy cửa bước vào. Bà Amy Nguyễn bước ra từ phòng khách với khuôn mặt mệt mỏi cùng đôi mắt quầng thâm.
“Con chào mẹ. Con xin lỗi…”, Hạ Lam bước về phía bà Amy, “Con…”
“Được rồi. Con vào trong phụ bà Allen làm bếp đi”, bà Amy ngắt lời và nhìn đi hướng khác.
“Con xin lỗi. Con chỉ muốn nói là…”

“Con vào trong phụ bà Allen làm bếp đi.” Bà Amy nhắc lại. “Cha Dexter đang rất yếu. Neeley và thằng nhóc Jimmy chắc cũng sắp đi học về rồi. Con sẽ phụ mẹ, phải không? Hơn nữa, mẹ có chút chuyện cần nói riêng với ông Paul đây.”
“Không phải là lỗi của anh ấy đâu mà mẹ”, nàng cố nán lại, nước mắt nàng như muốn trào ra, “Là tự con bắt chuyến tàu đến đó…”
Hà Nam? Em vào trong đi…” Eric lúc này mới lên tiếng. Đôi mắt xanh của chàng chuyển sang màu sậm. Chàng gật gật đầu để nàng hiểu, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu.
Hạ Lam  cắn môi rồi miễn cưỡng trở vào phòng trong. Nàng đinh ninh, bà Amy sẽ mắng nhiếc Eric vì sự cố qua đêm của nàng.
Đến khi cánh cửa phòng khép lại, bà Amy mới nhìn Eric trong lúc ngồi xuống ghế sô pha. “Eric? Cậu ngồi xuống đi.”
Người đàn bà vẫn thường tươi cười và hết lòng ngưỡng mộ một Eric Paul ‘tuổi trẻ tài cao’, vậy mà vào giờ phút này chỉ là sự lặng im khiến người ta phải chột dạ. Eric hiểu điều này có nghĩa là gì? Bà Amy đang nghi ngờ tập đoàn Paul? Hoặc rõ ràng và chính xác hơn, bà hiểu rõ chuyện này là do ai?
Chàng đón lấy ly vang từ bà Amy. Hai bên thái dương chàng đột nhiên đập rần rật, rần rật.
“Kì nghỉ Tết của cháu thế nào? Cô nhận được một lá thư ngắn của con bé Lam để trên mặt bàn. Nó nói, cháu có chuyện không vui và đang thực sự ‘khủng hoảng’.” Bà Amy nói chậm rãi và cố tình nhấn nhá những phát âm cuối cùng. “Trước đó một hôm, tình cờ thôi, Eric ạ, cô cũng nghe được câu chuyện của Franck và con bé Lam. Thật lòng, cô cũng rất lo lắng cho cháu, và càng lo lắng hơn khi con gái cô tự ý bỏ nhà đi vì nó nghĩ rằng, nó có thể cứu được cháu. Lúc này…”, bà thở dài, “Sự lo lắng của cô coi như bằng thừa rồi”.
Không để Eric kịp phản ứng, bà Amy tiếp tục câu chuyện của mình, “Còn gia đình cô đã có một năm mới rất tồi tệ, và tồi tệ hơn nữa khi mà ai cũng đinh ninh rằng, năm qua, mọi thứ đã tốt đẹp và tuyệt vời trên cả mong đợi. Eric ạ? Cháu có hiểu cảm giác này không? Khi mà ta đã nghĩ, mình vừa tìm được viên ngọc trên đỉnh núi sau nhiều thăng trầm, thì lại bị đúng người mà ta tin tưởng đẩy xuống vực sâu?” Nụ cười ủ dột xuất hiện trên đôi môi màu cổ điển cùng đôi mắt nhìn mơ màng vào ly vang đang được lắc đều bởi những ngón tay đã xuất hiện những vết nám của người phụ nữ đẹp.
“Cháu rất xin lỗi vì những gì đã xảy ra. Lẽ ra, cháu cần điện thoại báo với gia đình cô chuyện Hạ Lam đến vùng Nord-Pas-De-Calais.” Eric cảm thấy không thoải mái. Đầu chàng đau như muốn vỡ. Kế hoạch của chàng đã thành công sau nhiều năm theo đuổi, vậy mà, tại giây phút này, tất cả những gì chàng cảm nhận chỉ còn là sự cay đắng, bẽ bàng trong tiếc nuối?
“Được rồi, Eric. Cô không trách chuyện này.” Bà Amy cười mỉm. Nhưng ngay lập tức, giọng bà cao hẳn lên. “Ơ kìa. Eric? Sau cháu lại không uống? Vang thật. Là vang thật.”
Những đường gân xanh nổi cộm khi bàn tay chàng siết lại chân đế của chiếc ly đựng vang. Eric mất hết sự tỉnh táo, những âm thanh lõng bõng của rượu vang khi đổ tràn ra nền nhà chế ngự lí trí của chàng.
Chàng đã thất bại. Thất bại thực sự.
“Lời xin lỗi không bao giờ là đủ, cô Amy ạ…” Eric nuốt khan. Đôi mắt chàng nhắm nghiền lại. “Ôi không, Chúa tôi! Cháu xin lỗi. Rất xin lỗi…” Bàn tay phải của Eric đưa lên vuốt lấy khuôn mặt mình. “Cô Amy… Cháu rất tiếc…”
Những giây trôi qua, Eric vẫn không thể nào diễn đạt được ý của mình. Bà Amy lặng im dò xét tâm lý của chàng. Eric không vô lý mà hãm hại nông trường Berlotti Marc? Chắc chắn là vậy.
“Được rồi. Eric Paul! Mọi thứ đã xảy ra… Và cô không biết phải thay đổi cách cư xử của mình  đối với cháu là như thế nào cho hợp lí. Cô rất yêu mến cháu, Eric ạ. Đã từng và luôn luôn như vậy. Nhưng sự việc suốt hai ngày qua khiến cô nghĩ mình ngu ngốc. Ngu ngốc vì tin tưởng tuyệt đối vào thương trường, vào sự bền vững trong các mối quan hệ làm ăn khi nền kinh tế của thế giới đang thực sự khủng hoảng. Giá như, cô là bà Paul, cô sẽ được nghe tâm sự của cháu… Ừm, rất tiếc… Nhưng nếu có thể, cháu hãy nói ra khi đã suy nghĩ kĩ.” Bà Amy nhấp thêm một ngụm vang rồi đặt mạnh chiếc ly xuống mặt bàn. Giọng bà nghiêm lại, “Eric? Nhưng hãy tạm gác chuyện này sang một bên. Cô có lời đề nghị, và rất mong cháu hợp tác”.
Eric gật đầu, “Cháu hiểu. Cháu sẽ cắt đứt mọi liên lạc với cô ấy”.
“Tốt rồi”, bà Amy thở dài, “Cô đã từng rất mong hai đứa sẽ thành vợ thành chồng, con bé sẽ sống hẳn ở đây để cô không bao giờ phải xa nó nữa. Nhưng Eric ạ, cô không muốn, không bao giờ muốn con bé bị lao vào một tình yêu nhuốm vị vật chất”.
Ở tuổi ba mươi hai, và chàng đã nếm đủ dư vị đắng cay, rất nồng, và rất đắng… “Cháu xin phép. Thành tâm, cháu mong chú Dexter khỏe lại và gia đình cô hạnh phúc.”
Eric đứng dậy. Mọi thứ trước mắt chàng  trở lên mờ ảo. Chàng cúi đầu và quay về phía cửa. Bà Amy cũng đứng dậy ngay sau đó, “Xin lỗi cháu. Cô không tiễn. Đi đường cẩn thận nhé!”

Y Y Y

Đăng nhận xét

0 Nhận xét