SAY ĐẮM (tiểu thuyết - Phần 2.2)


SAY ĐẮM



(tiểu thuyết của Lâm Phương Lam)

PHẦN 2: NƠI TÌNH YÊU KẾT THÚC

 “Con xin lỗi”, Hạ Lam lúng túng khi bắt gặp ông Dexter đang ngồi ngay ngắn ở bàn ăn và bà Amy thì loay hoay cùng chén dĩa, “Con nên dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng… Ừm. Con rất tiếc.”
“Ồ! Không sao cả!” Ông Dexter cười vang, “Đêm qua, con ngủ ngon chứ?”
“Dạ. Cha ngủ ở phòng khác có ổn không ạ? Con ngủ ngon. Căn phòng rất ấm.”
Ông Dexter gật đầu hài lòng, “Đó không phải là chỗ lạ. Mỗi lần mẹ Amy của con giận dỗi thì ta đều qua đó ngủ. Ha ha”. Ông cười lớn, “Và đêm qua, cha cũng ngủ say như kéo bễ”.

“Ừm! Dexter!” Bà Amy lúc này mới lên tiếng, “Đó không phải là chuyện để chúng ta đùa. Những lần đó, chắc chắn là anh sai mà”.
“Ha ha. Phải, phải! Anh sai. Em yêu ạ. Nhưng đó hoàn toàn là sự thật. Và anh cần phải trung thực với đứa con gái lớn của chúng ta.”
“Cảm ơn cha.”
Nàng nói ngắn gọn và giúp bà Amy sửa soạn đồ ăn sáng. Ông Dexter trở lại với tờ báo mới trong ngày và ngồi vắt chéo chân.
Ông ấy thật tốt, hẳn là mẹ hạnh phúc lắm. Ông ấy khác hoàn toàn với ba – người đàn ông cục mịch, ít nói, và không bao giờ biểu lộ tình yêu thương của mình dành cho người khác, nàng nghĩ.
“Ở bên đó, con luôn ăn sáng đầy đủ đấy chứ?” Bà Amy vừa nướng bánh mì vừa nói, “Da con trắng xanh, vì thế mẹ sẽ không nuông chiều nếu con có ý định bỏ bữa hoặc chán ăn đâu”.
“Làm sao con có thể từ chối khi đó đều là những món ăn mẹ tự tay nấu được ạ”, nàng mỉm cười đáp.
“Ôi”, bà Amy thốt lên, “Vậy thì mẹ càng phải tích cực vào bếp hơn. Chúng ta có thể nấu những món ăn Việt Nam, đúng không?”
Hạ Lam nhún vai, “Nhưng mà con nấu dở tệ…”
“Quá ồn ào…” Neeley tập tễnh đi về phía phòng bếp.
“Phải. Ồn ào như thế này thì làm sao cha của con đọc được báo cơ chứ?” Thằng nhóc Jimmy vừa nói vừa ném phăng cặp sách ra ghế sô pha ở phòng khách và chạy tót về phía ông Dexter đã mở rộng sẵn vòng tay.
“Ồ! Con trai yêu của cha! Đêm qua con ngủ thế nào?”
“Dạ. Rất ngon ạ… Mà Cha ơi…?” Thằng nhóc chỉ tay về phía bếp rồi quay lại lắc lắc bả vai ông Dexter, “Cô ấy là ai ạ? Sao tóc cô ấy lại dài, đen và giống mẹ thế?”
“Ồ”, Neeley cũng thốt lên ngay sau khi đã ngồi vào ghế, “Cả nước da trắng y hệt nữa. Chị ấy là ai vậy mẹ Amy?”
Hạ Lam cảm thấy lúng túng thực sự. Nàng dựa hẳn người vào thành bếp và hơi khó thở bởi không khí quá náo nhiệt khi vừa mới thức dậy. Jimmy răng sún vẫn nhìn nàng một cách táy máy. Neeley tóc vàng còn tệ hơn. Cô ấy đưa cả bàn tay của mình cào cào theo chiều dài của mớ tóc rối và nhìn nàng bằng nửa con mắt sau kẽ hở của những lọn tóc ủ rũ trước mặt.
“Nào. Em yêu!”, ông Dexter vỗ mạnh tay và lên tiếng, “Dọn đồ ăn ra đây và chúng ta cần một màn giới thiệu rõ ràng. Chúng ta là một gia đình, vì thế cần phải biết rõ về nhau. Nào. Nào…”
Hạ Lam vẫn im lặng và giúp bà Amy dọn thức ăn đã được chia ra từng khay đựng để lên bàn kiếng. Nàng cũng không biết có hợp khẩu vị với mình hay không. Nhưng nàng thực sự hứng thú với màu sắc bắt mắt hay mùi thơm nhức nhối của bánh mì nướng, bơ, mứt dâu, café và cam đã cắt múi sẵn.
Nàng tò mò, “Mẹ ơi. Có nhiều quá không ạ?”
“Em có thể ăn được hai phần đó”, Neeley lên tiếng ngay lập tức. Cô nàng cười khúc khích trước khuôn mặt sửng sốt của Hạ Lam. “Ôi Chúa! Càng nhìn chị, em càng thấy chị giống hệt mẹ Amy. Có phải là…là…?”
“Thôi nào”, ông Dexter hắng giọng, “Neeley. Con có nghĩ là con đã làm cho chị Hạ Lam khiếp sợ về cái vẻ bề ngoài luộm thuộm như thế kia không? Con giống hệt một gã đàn ông đấy”.
“Ha Ha. Chị Neeley là đàn ông”, nhóc Jimmy cười sặc lên.
Neeley thật chẳng vừa, cô cầm nguyên một miếng bánh mì và nhét vào miệng thằng nhóc, “Em nên ngậm miệng lại thay vì hóng hớt. Thằng quỷ sứ”. Nhanh chóng, Neeley chạy xô vào phòng tắm gần đó và đóng sầm cửa lại.
Dù cáu giận nhưng thằng nhóc tỏ ra gan lì, “Bánh mì thật thơm” khiến Hạ Lam không thể không cười.
Thay vì câu xin lỗi một cách lịch sự vẫn thường làm, Dexter quay lại về phía Hạ Lam, giọng ông ân cần trên cả mức chu đáo, “Con gái. Con đã phần nào cảm nhận được cuộc sống gia đình của chúng ta chưa?”
Nàng cười, “Thật đông vui”.
“Cả hài hước nữa”, bà Amy nói thêm.
Neeley quay trở lại bàn ăn với mái tóc cột chỏng trên cao. Cô hầm hè Jimmy bằng cái lườm sắc lẹm và quay sang phía nàng. “Chị là Hạ Lam? Em là Neeley – con gái riêng của cha Dexter. Em mong cả chị và em sẽ dễ nói chuyện và chung sống vì cùng chung một hoàn cảnh.”
“Neeley?”, bà Amy cảnh cáo cô khi da mặt ông Dexter đột nhiên co lại.
“Ừ. Tên chị là Hạ Lam. Có lẽ hơn em một hoặc hai tuổi, vì thế không nhất thiết phải xưng hô chị-em đâu nhỉ?”, nàng nói.
“Nhưng chị còn đi học không ạ?” Jimmy nhai ngồm ngoàm miếng bánh mì và nói, “Chị sẽ đưa em đến trường nhé! Em muốn khoe với bọn bạn là em mới có thêm một chị gái nữa”.
Cả ông Dexter và bà Amy nhìn nhau cười mỉm. Bà nói, “Jimmy. Con phải nuốt hết thức ăn rồi mới được nói!”
Nhóc Jimmy gật gật đầu như gà mổ thóc. Thằng bé nhai nốt miếng bánh mì rồi phồng má nuốt, và cười toe toét với Hạ Lam, “Chị nhớ đấy nhé!”
“Không. Em mới học hết phổ thông.” Neeley trả lời, “Và em ở nhà một năm trước khi vào đại học”.
“Ở bên Việt Nam tụi chị, ai học xong lớp mười hai đều lo vào đại học hay cao đẳng cả. Họ chỉ muốn nhanh chóng chứ không nghĩ nhiều về việc mình thích công việc gì. Vì thế, chắc chắn chị phải học hỏi ở em.”
“Học ở em á?” Neeley cười phá lên, “Cha Dexter và mẹ Amy sẽ không vui đâu nếu chị theo em đi uống rượu cùng đám bạn. Em cá là vậy.”
“Hạ Lam. Con nên giúp cha mẹ kéo nó về thực tại, với cuộc sống và học hành”, ông Dexter nghiêm giọng.
“Thưa cha. Thật khó để con nhận lời đề nghị này”, Hạ Lam nói, “Nhưng con chắc chắn, Neeley hẳn có nỗi buồn riêng của em ấy”.
“Em yêu! Coi kìa…”, ông Dexter quay sang phía bà Amy, “Con gái lớn chúng ta, nó quả là biết nghĩ, nó học về ngành gì thế?”
“Những con số, anh yêu”, bà Amy trả lời với giọng điệu tự hào, “Nhưng con bé rất thích đọc tiểu thuyết, và nó đã hoàn thành được khá nhiều truyện để đăng báo, cũng như việc xuất bản sách”.
“Ồ. Thật tuyệt.” Ông Dexter bỏ ngay ly rượu vang xuống mặt bàn, “Cha thật sự tự hào vì con đấy!”
“Cảm ơn cha”, nàng nói và nhanh chóng quay trở lại khay đựng thức ăn của mình… Đã một thời gian trôi qua, và nàng chưa viết được gì cả
Suốt thời gian ăn sáng, họ cùng nói bâng quơ về mùi vị của đợt vang lần này. Neeley cũng nhanh chóng trở lại phòng riêng, cô bỏ lại khay thức ăn gần như còn nguyên cả. Ông Dexter thay đồ và đưa nhóc Jimmy đi học. Dõi theo thằng bé, đôi mắt màu xanh lơ của nó cười tít, “Chào chị Hạ Lam. Chị cho em gửi lời chào tới cả… anh… Neeley nhé!”
Vừa đi được nửa cầu thang, Neeley khựng chân và dậm thình thịch khiến thằng nhóc chạy toán về phía xe trước cổng cùng nụ cười như bão.
“Thằng nhóc đáng yêu và nghịch ngợm quá”, Hạ Lam nói.
“Jimmy tuổi ngựa, con yêu”, bà Amy nhấp một ngụm vang, đôi mắt bà thoáng buồn, “Lam? Con nói cho mẹ nghe được chứ, lúc cha Dexter hỏi, con đã định nói gì phải không?”
“Dạ? Về vấn đề rượu vang phải không mẹ?” Nàng nhìn xoáy vào ly vang đang để trước mặt, “Thực ra, con biết dùng chúng và nhận dạng được một vài loại rượu… Ý con là, ba Lê cũng có một nông trường nhỏ và sản xuất vang ở Đà Lạt ạ”.
Bà Amy lúng túng, những ngón tay trắng giữ chặt chiếc dĩa trên đĩa thức ăn, người bà trong tư thế cứng nhắc mất vài giây, “Vậy à? Thế ba con và những người dân ở đó vẫn sản xuất vang được chế biến từ dâu tằm?”
“Dạ không. Bây giờ cũng có một vài giống nho được đưa từ Pháp sang để trồng làm thí nghiệm. Và con cảm thấy, ba có vẻ rất hài lòng.”
“Ừm. Cũng phải.” Bà Amy cố nuốt miếng bánh mình cuối cùng, “Là người làm ăn, ai cũng cần phải cải tiến và biết lựa chọn thời cơ. Phải… Phải…”
Nàng thay bà Amy dọn dẹp nhà bếp và rửa sạch những dụng cụ dùng trong bữa sáng. Nàng từ chối ra nông trường cùng bà với lý do muốn được ngủ thêm và ở lại sắp xếp áo quần trong một căn phòng nhỏ.
“Nếu con cảm thấy không ổn khi ở cùng Neeley, hãy nói cho mẹ biết.” Bà Amy vừa buộc một chiếc khăn vấn màu kem ở trên đầu vừa nói, “Hãy nghỉ ngơi và cho mẹ biết nếu con muốn ra ngoài đó nhé. Mẹ sẽ đi dạo cùng con”.
“Con sẽ vui khi ở cùng với Neeley. Con bé thật thực tế và có vẻ hơi ngang ngạnh”, nàng nói, “Mẹ đừng lo cho con. Con đã lớn, những người công nhân ngoài kia cũng đang đợi mẹ mà”.
Bà Amy ôm và hôn nhanh vào trán nàng, “Vậy chúc con một ngày tốt lành”.
Nàng đông cứng người lại. Eric – nàng lại nhớ chàng. Mà phải, nàng đang ở Pháp và nàng cần làm quen những thủ tục này. Nàng vòng tay ôm lấy người bà Amy, “Con cũng chúc mẹ một ngày tốt lành”.
“Con yêu? Hãy nấu món ăn mà con thích vào bữa trưa. Đi ra ngoài cổng, con chỉ cần quẹo trái và khoảng hai mươi mét, một siêu thị đầy đủ thực phẩm được đặt tại đó. Mẹ và cha Dexter sẽ ăn ở ngoài nông trường.”
“Sao ạ?”, nàng nhăn nhó, “Bữa trưa nhà mình không ăn cùng nhau ạ?”
Bà Amy chợt bối rối, “Mẹ xin lỗi. Được rồi. Mẹ sẽ thu xếp để về sớm…”
“Mẹ Amy không phải về đâu ạ.” Neeley đột nhiên xuất hiện ở những bậc cầu thang cuối cùng, “Con hứa sẽ hòa thuận với Hạ Lam, chị ấy cũng không có vẻ khó gần như con nghĩ lúc đầu”.
Bà Amy quay lại nhìn nàng, “Được rồi. Mẹ sẽ không bỏ rơi cả hai đứa đâu. Mẹ sẽ…”
“Không, không”, nàng nói nhanh, “Có lẽ con nên làm quen với cuộc sống ở đây ngay từ bây giờ. Con không muốn vì con mà mọi thứ trở lên rắc rối. Con sẽ hỏi Neeley về những điều mà con không biết”.
“Nhưng…”, bà Amy phân vân, cảm giác lo lắng vẫn quẩn quanh suy nghĩ của bà.
“Mẹ Amy à”, Neeley kéo dài giọng với cái vẻ khó chịu, những ngón tay cô đan vào nhau bẻ kêu rắc rắc, “Con hứa sẽ không lôi kéo Hạ Lam tụ tập cùng đám bạn hư hỏng của mình đâu. Con sẽ phụ chị ấy sắp xếp đồ đạc trong phòng.”
“Mẹ đi làm đi ạ”, Hạ Lam thúc giục và ôm lấy người bà Amy một lần nữa. Sau đó, nàng quay sang và kéo tay Neeley một cách tự nhiên nhất có thể, “Em giúp chị nhé, cô gái”.
“Tất nhiên”, Neeley vui vẻ nói và gỡ những ngón tay của mình ra, làm một cái ngoắc tay hứa hẹn hết sức trẻ con với Hạ Lam. Sau đó, cô quay lại ôm người bà Amy, “Chúc mẹ một ngày tốt lành”.

Y Y Y

Hạ Lam hì hục kéo vali vào phòng ngủ. Đó là một căn phòng lớn nhưng khá bừa bộn. Nàng có thể đoán ra nhóc Jimmy nằm ở giường đầu tiên với xe ô tô, bộ lắp rắp đồ chơi siêu nhân… chất thành đống lớn. Nàng bặm môi nhìn vào chiếc giường cuối cùng với tranh ảnh của một vài ca sĩ nổi tiếng trên thế giới được dán xộc xệch ở trên tường.
“Đó là giường của em”, Neeley đứng bắt chéo chân và dựa lưng vào cánh cửa, “Chúng bừa bộn và thật giống cuộc sống của một gã trai? Hì…”, cô nở một nụ cười lười biếng và nhìn săm soi phản ứng của Hạ Lam.
“Không”, Hạ Lam bác bỏ, “Em rất cá tính, trẻ trung. Chị cảm thấy cuộc sống của em thật năng động”.
“Ừm”, Neeley nhún vai và day day mũi dép xuống sàn nhà, “Đừng an ủi em kiểu này. Chẳng phải cha Dexter đã làm em xấu hổ ngay trước mặt chị trong lần gặp gỡ đầu tiên đấy thôi”. Cô nhanh chóng nhảy lên giường và kéo một loạt tạp chí nằm vương vãi thành một đống, “Em sẽ dọn phòng với chị, bằng không mẹ Amy sẽ lại nói em không giữ đúng lời hứa”.
“Mẹ Amy khó chịu với em à?”, nàng buột miệng hỏi, “Chị sẽ xin lỗi em nếu mẹ Amy có làm em không được vừa ý”.
“Ôi trời…”, Neeley cười phá lên, “Chị giống mẹ Amy nhỉ? Giống y chang như một bản sao ý. Giờ laị luôn nhận lỗi về mình nữa. Thế này thì sớm muộn gì em cũng sẽ bị cho ra rìa mất thôi”.
“Chị không có ý đó. Quả thực chị cũng mới biết mẹ Amy là người như thế nào bắt đầu từ tối hôm qua. Và… ừm…”, nàng do dự, “Chị cũng không ở đây lâu đâu”.
“Ủa? Sao lại vậy?”
“Mẹ Amy sang Pháp kể từ khi chị mới ba tuổi, và giờ chị mới gặp lại bà ấy”, nàng cười buồn và giúp Neeley gấp chăn, thu dọn vài thứ linh tinh ở trên giường.
“Ra thế…” Neeley cao giọng, “Chị còn có mẹ Amy để mà tìm, chứ em chẳng  biết phải tìm mẹ em ở đâu trên thiên đàng nữa ý…”
“Nghĩa là…?”
“Mẹ em mất lâu rồi. Cha Dexter cũng chỉ mới lấy mẹ Amy thôi. Ngày trước, mẹ Amy là công nhân của nông trường Berlotti Marc này mà. Còn thẳng nhóc Jimmy nữa, nó là con chung của hai người họ. Nhưng, em … quý nó…” Neeley cứng giọng và nhìn Hạ Lam với sự nghi ngờ, “Hạ Lam? Em quý nó thật mà… Thật đấy, rất quý!”
“Em thật tốt, Neeley”, cuối cùng nàng nói và bắt đầu kéo khóa vali, “Chị sẽ ngủ cùng em à?”
“Không. Giường này ạ.” Neeley chỉ sang giường đối diện. “Mùa xuân tới, nhà chúng ta sẽ chuyển sang một căn hộ lớn, và mỗi người một phòng.”
“Ừ. Thật tốt. Nhưng chị không chắc là chị sẽ ở được đến lúc đó.”
“Chị sẽ về lại Việt Nam à?”
“Chị không biết. Đi đây đó. Chị thích tự do mà.” Nàng cười vui vẻ và bắt đầu kéo vali sang phía giường bên. “Còn em? Em đã chuẩn bị gì cho kỳ nghỉ kéo dài một năm chưa?”
“Em chưa biết. Cha Dexter đang cắt bớt các khoản chi tiêu hàng tháng. Ông muốn em đi làm thêm ở một tiệm bánh cách đây không xa.”
“Sao lại thế nhỉ? Nhà chúng ta có rất nhiều việc, em không thích ra nông trường à?”
“Ôi trời. Chuyện thật dài và sặc mùi tình cảm”, Neeley than thở, “Chẳng ai hiểu em và muốn em nhắc về anh ấy cả”.
Nàng dừng tay và ngẩng đầu nhìn Neeley đang ngồi vắt vẻo trên giường, “Tức là anh ấy đang làm việc trong nông trường?”
“Anh ấy là kĩ sư nông nghiệp nhưng đã nghỉ làm từ lâu lắm rồi”, giọng Amy nhỏ dần đi, “Và anh ấy không còn trở lại đây nữa. Cả cha và mẹ đều không muốn em ra đó. Họ luôn sợ em buồn, vì…, vì… em yêu anh ấy”.
Hạ Lam cảm thấy thích thú với câu chuyện tình này. Một ý định len lỏi vừa xuất hiện trong đầu nàng. Giữa Neeley và anh ta hẳn đã có một cuộc tình gây tranh cãi cho những người lớn tuổi. Nàng nháy nháy mắt lần nữa, và nhìn Neeley chằm chằm như khuyến khích, hãy kể tiếp đi, cô gái.
“Em yêu anh ấy, nhưng…”, Neeley ngập ngừng, “Anh ấy chỉ có vẻ như là thích em thôi”.
“Hắn là gã ngốc”, nàng an ủi Neeley, “Là con gái, em nên yêu người yêu mình trước, như thế sẽ tốt hơn”.
“Em thích chinh phục hơn”, Neeley cười nhăn nhở và nhảy xuống khỏi giường. “Chị không biết anh ấy ngọt ngào như thế nào đâu? Anh ấy rất đẹp trai, tốt bụng với tất cả mọi người. Và…”, cô nói gần như thì thầm, “Giá như anh ấy thuộc về em”.
Hạ Lam vẫn im lặng. Nàng lôi những bộ quần áo từ vali để lên trên mặt giường. Neeley cũng không nói gì sau đó. Nàng lắc đầu buồn bã, “Em còn rất trẻ. Đừng lo lắng về điều đó. Khi là sinh viên, tụi chị được giao lưu và quen biết với rất nhiều chàng trai ở khóa trên hay trường khác. Khi đó, em sẽ biết, các chàng trai ấy dễ mến và đáng yêu như thế nào?”
“Ở bên Việt Nam, sinh viên cũng tổ chức tiệc tùng thường xuyên à?” Giọng Neeley có vẻ tốt hơn so với ban nãy.
“Không.” Nét mặt Hạ Lam thoáng buồn khi nghĩ về khoảng thời gian sinh viên phải lặn lội kiếm sống của mình, “Đó là những buổi đi chơi hiếm hoi, và cũng không có nhiều người tham gia cho lắm”.
Đột nhiên, Neeley nhẩy cẫng lên, “Vậy khi nào rời Pháp, chị cho em theo về Việt Nam nhé! Được không chị?”
Hạ Lam cười khúc khích, “Chị bôn ba lắm. Nay đây mai đó”.
“Không thành vấn đề”, Neeley khoanh tay trước ngực, “Em luôn là kẻ thích được đi chơi. Chị hứa đi mà, Hạ Lam?... Thế này nhé, một thời gian rất ngắn thôi?”
Nàng cười phì vì Neeley thực sự quá trẻ con so với những gì nàng biết về tình trạng say xỉn đêm qua hay cái vẻ bất cần đời lúc sáng. Nàng khịt khịt mũi ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô.
“Chị hứa đi mà?” Neeley tiếp tục mè nheo.
“Được rồi. Hứa đấy. Chị sẽ đưa em đi nếu cha Dexter đồng ý.” Nàng đứng dậy và ngắm một lượt xung quanh phòng, “Neeley? Giờ thì cho chị một cái tủ dư để đựng quần áo nhé. Không cần lớn lắm đâu”.
“Sẽ có ngay đây.” Neeley nhẩy chân sáo hệt như đứa trẻ lâu ngày mới được bầu bạn. Cô đập tay vào chiếc tủ màu trắng, “Tủ vẫn còn mới lắm. Em định cất một vài thứ đồ linh tinh nhưng chẳng cần nữa”.
“Cảm ơn em nhé!” Nàng ôm xấp quần áo lại phía tủ, “Em bận gì thì làm đi. Chị có thể tự sắp quần áo một mình cũng được”.
“Chị thật đáng yêu, Hạ Lam ạ”, Neeley cười nheo cả hai mắt, “Em cũng đang cần phải online để gặp một vài đứa bạn. Có một bữa tiệc nho nhỏ sẽ được tổ chức, chị đi nhé?”
“Chị sẽ nghĩ.”
 Hạ Lam ngẩng đầu nhìn Neeley một cái rất nhanh rồi trở lại với công việc. Chiếc tủ tương đối lớn và chia thành nhiều ngăn. Chúng lại có vẻ rất thuận tiện vì cách giường nàng chưa đến một mét. Nàng háo hức cho một khởi đầu mới.
Hạ Lam hì hục kéo các hộc tủ ra để làm sạch chúng. Đột nhiên, nàng cảm thấy chóng mặt kinh khủng. Nàng ngồi bệt xuống sàn nhà ngay sau đó. Hình ảnh tươi cười của Tường khi anh ôm lấy Neeley đập thẳng vào mắt nàng. Bụng nàng cảm giác chộn rộn như sắp buồn nôn. Nàng đưa tay cố với lấy tấm hình đang mắc kẹt trong một khe hở của ngăn tủ kéo.
Phải, Tường là kĩ sư nông nghiệp…
Phải, Tường rất đẹp trai và luôn tốt bụng với tất cả các cô gái…
Nàng từ từ quay đầu lại. Neeley đã biến mất.


Y Y Y

Bạn có thể để lại góp ý hay chia sẻ tới t/giả và bạn đọc khác bằng cách gửi lời bình ngay dưới bài viết này! 

Ngoài ra, sách đã bán trên toàn quốc, hoặc đặt online qua các webside như tiki, vinabook, fahasa....

Xin cảm ơn!

Đăng nhận xét

0 Nhận xét