MỤ GHẺ - tiểu thuyết - chương 1.2

MỤ GHẺ - Tiểu thuyết


Lời tựaMọi gia đình sung sướng đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại khổ sở theo cách riêng. (Lev Tolstoy)

Du đứng nơi ban công của căn nhà trên tầng cao nhất thuộc khu chung cư cao cấp. Viễn chủ động không ở lại qua đêm với lí do mập mờ vì buổi họp quan trọng vào buổi sáng sớm mai.

Đôi mắt Du ráo hoảnh ngắm nhìn thành phố. Sài Gòn về đêm mang âm hưởng náo nhiệt dù những con đường trải rộng có lưa thưa người qua lại. Ánh sáng trưng khắp nơi và những tòa nhà vươn cao mình nằm hai bên bờ bao quanh lấy dòng sông lớn.
Du thở dài và trở về phòng khách, cô nằm uể oải trên ghế sô pha. Du không dám thừa nhận, cô đã từng mơ về Viễn cùng lời cầu hôn còn bỏ ngỏ của anh, trong khi đó hình ảnh của người yêu cũ đã bị che mờ.

{ { {
“Du ơi? Nửa tiếng nữa có một cặp chụp hình cưới, em đảm nhiệm thay bé Thanh nhé! Nó vừa điện thoại tới xin nghỉ hôm nay.” Bà quản lý cửa hàng gọi với ra khi Du đang chỉnh lại những mẫu váy mới thay cho những cô nàng ‘ma-nơ-canh’.
Du cười tươi, “Nhất trí thôi ạ.”
Bà quản lý nói thêm, “Thông tin của khách yêu cầu mẫu váy và cách làm tóc, em trao đổi lại với bé Hạnh để mà lấy dáng và tạo bối cảnh cho phù hợp.”
“Vâng.” Du đành trở vào phòng trọng gặp Hạnh theo yêu cầu của người quản lý.
Và Chúa thật biết cách hành hạ cô.
Cặp đôi mà Du bất đắc dĩ phải đảm nhiệm thay người đồng nghiệp chẳng phải ai khác: là Thành – người yêu cũ của cô – mối tình đầu từ thời thanh mai trúc mã của cô.
Du ngồi yên lặng trong phòng chụp, tay chống cằm và suy nghĩ mien man. Du tưởng tượng, cô dâu của ngày hôm nay, không phải ai khác, là Hạ Du – xinh đẹp – rạng ngời. Rồi ngay lập tức, Du tự tay tát vào bên má mình cho tỉnh lại.
Nhưng cơn mộng vẫn bám theo, Du lại chìm trong mộng tưởng hết lần này đến lần khác.
 Chú rể lịch lãm trong bộ vest đen, Du cười với anh khi tự tay cô cài một bông hồng nhỏ lên ve áo trước ngực. Anh nâng cằm cô lên. Du ngẩng đầu và e thẹn trong lớp voan trắng, là Viễn – nét mặt anh không còn cứng rắn và khó ưa. Anh cười lớn. Và Du giật mình tỉnh mộng. Lần này, cô còn tự tát vào bên má mình, mạnh hơn, đau hơn nữa.
Cùng lúc, cánh cửa phòng chụp mở ra. Hạnh dẫn cặp đôi trai gái đã thay trang phục áo cưới. Họ cùng tiến vào trong.
Du đứng bật dậy. Cô quay nhanh lưng đi và lau nước mắt. Cô còn rất nhiều việc phải làm: bật đèn sáng trưng, sắp xếp cảnh, kéo phông rèm…
Cô đang chạy trốn Thành, hay vì cô đang quá bối rối với sự mộng mơ của mình cách đây ít phút.
Trái tim cô nhức nhối.
“Chị Du ơi”, Hạnh thông báo, “Bà quản lý bảo chị sẽ đảm nhiệm thay cho công việc của chị Thanh vào ngày hôm nay, và bây giờ nhiệm vụ của chị là lưu giữ  những khoảnh khắc đáng ghen tỵ cho cặp đôi này đây.”
Cô dâu, chú rể cười tươi tỏ vẻ rất hài lòng trước thái độ phục vụ khách hàng của cô gái. Họ theo chỉ dẫn của Hạnh và tiến về phía Du.
“Chào anh chị”, Du quay người lại và quàng dây đeo của máy ảnh qua cổ. “Anh chị…, thật đẹp đôi.” Mắt Du nhìn chăm chú nơi gương mặt thanh tú của cô dâu, và dừng lại đâu đó nơi mép áo của chú rể. Cô từ chối nhìn khuôn mặt anh – người mà cô đã thầm nhắc nhở với chính mình – Thành đã là của những ngày rất cũ.
{ { {
            “Hắn chắc là phải bất ngờ lắm nhỉ?” Thanh cười phá lên sau khi nghe Du kể lại câu chuyện vào lúc sáng. “Để tao tưởng tượng xem nào… Mặt hắn ngây thuỗn và dài ra? Hay cái cằm lún phún râu của hắn…, liệu có rơi rớt xuống đâu đó trong phòng studio?”
            Du rên rỉ cố giấu đi một tràng cười không lấy gì làm vui vẻ. “Chúa ơi! Nhìn mày mà xem. Đừng có tưởng tượng nữa được không? Làm ơn đi mà! Tao cũng không rõ phản ứng của hắn lắm, nhưng chắc là có một thoáng ngạc nhiên? Bởi tao còn chẳng dám nhìn trực diện anh ta. Và anh ta có lẽ cũng chẳng dám nhìn tao một cách lộ liễu trước mặt người vợ sắp cưới đâu.”
            “Mặt hắn thật là dày mà”, Thanh sẵng giọng, “Vậy là hắn tỏ ra không quen biết thật đấy à? Vậy mà tao còn tưởng hằn sẽ mời mày đến dự tiệc cưới cơ đấy!”
            Du xua tay, “Tao sẽ không lãng phí phong bì như vậy đâu!”
            “Thật không đấy?” Thanh trề môi, “Hết yêu thật hay là còn tơ tưởng, hả hả?”
            Du hết yêu Thành ư? Hay từ sáng đến giờ, lòng cô đang tơ tưởng đến Viễn?
            Du giật mình. Viễn đã không còn nhắn tin hay điện thoại cho cô nữa suốt hai ngày qua. Anh chấp nhận câu trả lời lơ lửng của cô? Anh nghĩ đó là cách cô lảng tránh vấn đề? Có phải phản ứng của cô đã khiến anh hiểu, cô yêu anh không thật lòng, hoặc tình yêu của cô dành cho anh chưa đủ lớn để cùng bước đến hôn nhân.
            Lòng cô nặng trĩu.
            “Sao?” Thanh càu nhàu, “Thế vẫn không biết trái tim mình đang muốn gì à?”
            Và sự lỡ đễnh, mơ mộng của Du bộc phát không chủ ý, “Anh ấy đã cầu hôn tao rồi!”
            “Sao cơ?” Thanh nhảy khỏi ghế sô pha. Những miếng dưa leo đắp mặt cũng vì thế mà rơi rớt xuống thảm nhà. “Ai cơ? Cầu hôn? Rồi sao nữa?”
            Du gõ tay lên trán thầm trách bản thân. Cô tiến về phòng tắm. “Tao từ chối!”

Và cánh cửa khép lại trước mắt Thanh.

Hết chương 1

Bạn có thể để lại góp ý hay chia sẻ tới t/giả và bạn đọc khác bằng cách gửi lời bình ngay dưới bài viết này! 
Xin cảm ơn!

Đăng nhận xét

0 Nhận xét