MỤ GHẺ - tiểu thuyết
Lời tựa: Mọi gia đình sung sướng đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại khổ sở theo cách riêng. (Lev Tolstoy)
Chương
6, Quảng Ninh, tháng 8 năm 1996
Mẹ kế
của Du tên Hạnh – bà là công nhân trong vùng khai thác mỏ than của thị trấn,
đồng thời là nhân viên cấp dưới của bố Du. So với độ tuổi cần lập gia đình và
tính đến chuyện con cái thì bà Hạnh đã bị coi là già ở cái tuổi ba mươi tư.
Nhan sắc của bà ở mức trung, với mái tóc cuộn gọn gàng ra sau, cùng với nước da
bánh mật. Bà ít khi cười và cũng kiệm lời như bố Du. Bởi thế, căn nhà lớn dù đã
có thêm nhân khẩu nhưng vẫn bình lặng và yên ắng như ngày chỉ có hai bố con Du.
Du nhớ mãi buổi ăn tối đầu tiên có
sự góp mặt của cả ba người – bữa ăn được diễn ra sau một tuần kể từ ngày cưới
bởi ông Hà và bà Hạnh phải làm việc riêng theo ca ngày – ca đêm.
Đó
là một sự im lặng gần như là tuyệt đối.
{ { {
Ông Hà
phải có mặt ở ngoài vùng than cả ngày hôm đó, còn bà Hạnh được nghỉ ngơi theo
chế độ một ngày phép trong tháng của công ty. Du cũng được nghỉ học thêm và cô
chẳng thiết tha gì với những lời mời mọc đi chơi hè đầy chế giễu của bọn trẻ
trong khu phố.
“Du đi chơi với tụi tao đi. Vì bố đã
mang mẹ về cho Du, nên từ ngày hôm nay, bọn tao sẽ không để mày một mình một
nhóm nữa đâu.”
Du cáu bẳn. Mắt Du trừng trừng. Hai
bàn tay Du vơ nhanh những quả bàng chín rụng trước cổng, và ném về phía đám
trẻ. Sự tức tối trong Du càng tăng lên khi tiếng cười của chúng im bặt, rồi đột
nhiên bỏ chạy.
Du
ngoảnh đầu lại, bà Hạnh đang ở ngay phía sau và nhìn cô mới ánh mắt ấm áp, “Con
ổn cả chứ?”
Du trong mắt bà Hạnh đang thực
sự không ổn ư? Những quả bàng chín bị siết chặt đến mức rỉ
nước vàng ra khỏi kẽ ngón tay Du. Du không thích sự quan tâm từ bà. Du càng bực
bội với bản thân hơn vì đã để bà chứng kiến sự tổn thương của mình trong hoàn
cảnh ấy. Vịn tay vào cánh cửa sắt, Du đứng nhanh dậy, “Chứng kiến cảnh này, hẳn
là dì thấy vui lắm!”
Bà
Hạnh tỏ ra bất ngờ, cũng có vẻ bị tổn thương, nhưng bà chỉ mỉm cười, “Mạnh mẽ
lên, con gái!”
Như
bị hòn đá lớn ném thẳng vào đầu, Du choáng váng. Không phải Du lạ lẫm với nụ
cười hiền từ của bà Hạnh, mà bởi hai từ ‘con gái’ nghe vừa gần gũi – vừa xa
xôi. Du quay lưng bỏ đi, cố gắng phớt lờ cảm giác khó gọi thành tên đang nhen
nhóm và sục sôi trong trái tim non trẻ của mình.
Ngồi
trên bệ cửa sổ trong phòng riêng, Du không nghĩ được gì ngoài việc đánh lừa bản
thân: Mụ ghẻ đang cố tình lấy lòng
mình.
Ở
phía dưới sân nhà, bà Hạnh vẫn cặm cụi ngồi băm nhỏ đám lá cây thảo mộc để phơi
khô, dung làm nước nấu sôi để nguội cho Du tắm.
Du
bặm môi, chẳng phải cách đây hai hôm, cô đã gắt gỏng, “Không cần đám lá khô này
nữa. Không cần! Đã nói là không cần!!!”
Những
lúc ông Hà không có ở nhà, Du thường ăn cơm trước rồi về phòng riêng. Mỗi khi
bà Hạnh có thắc mắc, Du chỉ gật đầu, hoặc nhìn chăm chăm, hoặc đáp trả trống
không như đứa trẻ không được giáo dục. Nhưng chưa một lần bà Hạnh tỏ ra khó
chịu, hoặc có những lời lẽ dọa dẫm sẽ mách lại mọi chuyện về cách cư xử hỗn láo
của Du với ông Hà. Điều này lại càng làm Du khó chịu hơn.
Du
luôn luôn nhắc nhở bản thân, đó chỉ là một cái bẫy giữa mối quan hệ mẹ ghẻ -
con chồng mà thôi.
“Du
ơi”, những tiếng gõ cửa rất khẽ và thưa thớt, “Mở cửa cho dì đi con.”
“Chuyện
gì vậy ạ?” Du không nhận ra bản thân mình đã vừa tỏ ra ngoan ngoãn hơn khi trả
lời câu hỏi này. Cô tiến về cánh cửa và
nắm chặt lấy chốt khóa.
“Trời
có lẽ sẽ mưa to lắm đấy!” Giọng bà Hạnh đều đều, “Những cơn mưa cuối cùng của
mùa hạ. Con có muốn đi cùng dì ra ngoài để lượm cá rô không?”
Tiếng
sấm lớn vừa lúc đó vang lên, nghe rền rền. “Tại sao phải đi chung cơ? Con không
muốn!” Nhưng Du cũng không chắc là mình đang muốn ở nhà!
“Vậy
à?” Giọng bà Hạnh nhỏ dần. “Nếu ở nhà, con phụ dì mang quần áo ở ngoài dây phơi
vào nhé!”
Du
không trả lời và muộn màng nhận ra bản thân đang cố ghì tai vào vách gỗ để lắng
nghe những bước chân di chuyển êm ru của bà Hạnh. Rồi vài phút sau, Du nghe
tiếng khóa sắt lách cách dưới sân nhà.
Quăng
mình lên chiếc giường, Du nhoài người lên bệ cửa sổ. “Dì Hạnh! Dì chờ với!
Chúng ta sẽ đi chung, nhé!”
Dưới
nền trời âm u xám ngắt, nụ cười hiền từ của bà Hạnh trông buồn thương đến uể
oải.
{ { {
Ngâm mình trong bồn tắm với nước lá
thơm, Du ngu ngớ nhớ về những nụ cười khanh khách của mình khi vừa nhẩy cóc vừa
cố chộp lấy con cá rô nhảy lăn lộn trên bờ đường gạch; hay những lần bàn tay
nhỏ xinh của Du nằm ngoan ngoãn trong cái nắm tay siết chặt đầy yêu thương từ
bàn tay thô ráp của bà Hạnh. Cứ vô tình quên đi, trái tim Du lại cảm thấy thật
ấm áp. Nhưng một vài lần như choàng tỉnh trong cơn mơ màng ngủ quên giữa buổi
hạ oi nồng, Du lại vội vàng thu bàn tay bé nhỏ của mình giấu nhẹm vào dưới lớp
áo mỏng ở sau lưng.
Du lẩm bẩm, “Mình đang làm gì thế này?”
Vội vàng lau khô người, mặc bộ quần áo mà bà Hạnh đã chuẩn bị
sẵn đặt ngay mép tủ, Du rón rén từng bước chân rất khẽ như một con mèo nhỏ
xuống dưới phòng bếp.
Đứng trước đĩa cá rô rán thơm vàng,
Du cau mày nhớ lại sự gần gũi mà bà Hạnh đã có được với cô trong chiều nay.
Cùng lúc, Du nghe tiếng chổi che quét loạt xoạt ở trước sân nhà, hay tiếng cười
trầm đục của người đàn ông sau một ngày lao động cực nhọc trở về mái ấm.
Chân Du bắt đầu run lên. Cô không
quen thứ cảm xúc này. Đây không phải là hạnh phúc. Tất cả chỉ là ngộ nhận.
“Meo… meo… meo”, Du lẩm bẩm trong
lúc đi tìm còn mèo mướp, “Có cá đây… meo… meo… meo… Cá chín vàng thơm ngon
đây!!!”
{ { {
Du hắt hơi liên tục trong lúc di
chuyển từ phòng riêng xuống bàn ăn trong căn bếp. Ông Hà ngồi đọc báo, thi
thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía bà Hạnh đang lụi cụi làm món ăn mới. Trên
chiếc ghế kế bên ông, con mèo mướp với cái bụng căng tròn đang nằm dài ra ngủ.
Du bặm môi. Một cảm giác tội lỗi vừa xâm chiếm lấy cảm xúc của cô. Dù vậy, Du
vẫn không muốn quay trở lại cảm xúc ban chiều. Đó là ảo tưởng, là cái bẫy mà mụ
ghẻ muốn Du sa lầy.
“Con ốm đấy à, Du?”
Du giật mình ngoảnh đầu lại. Ông Hà
nhìn cô chằm chằm với sự lo lắng lộ rõ trên khuôn mặt khắc khổ.
Du gật đầu thay vì phải nói điều gì
đó. Cùng lúc, bà Hạnh ngoảnh đầu về phía hai bố con Du. Môi bà mấp máy định nói
vài điều. Nhưng nhanh chóng, Du muốn chấm dứt mọi ‘cảm xúc ngớ ngẩn’ cứ luẩn
quẩn trong đầu cô. “Hôm nay, trời mưa rào. Dì Hạnh bắt con ra ngoài lượm cá rô.
Dù ốm, ừm, rất khó chịu, nhưng con mong là cả nhà chúng ta sẽ có bữa cơm tối
vui vẻ.”
Choáng váng trước lời cáo buộc của
Du, bà Hạnh không thể thốt lên lời ngoài việc biểu lộ cảm xúc không hài lòng
đến tức giận qua đôi mắt.
Du tiếp tục hắt hơi nhiều đến mức
bản thân cô cũng cảm thấy thật khó chịu khi phải đóng kịch như thế này.
Ông Hà cố lờ đi câu chuyện đang bỏ
dở.
Bà Hạnh chôn chân ở vị trí gác bếp.
Đó là một sự im lặng đến ngột ngạt
vào buổi tối muộn của ngày cuối hạ trong bữa cơm đầu tiên của gia đình Du.
0 Nhận xét