MỤ GHẺ - tiểu thuyết - chương 9.3

MỤ GHẺ - tiểu thuyết

Lời tựaMọi gia đình sung sướng đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại khổ sở theo cách riêng. (Lev Tolstoy)



Cuộc vui kết thúc vào bẩy giờ tối. Cả căn nhà lớn yên ắng trở lại như thường ngày. Du đứng giữa phòng, uể oải nhìn ‘bãi rác giữa thành phố’ mà đám trẻ để lại. Ở trên ghế sô pha, bé Giang nằm dài mệt mỏi, “Dì Du? Dì Du à?”
“Sao?” Du hỏi lại, “Sao hả? Còn muốn gì nữa đây?”
Cô bé xua tay như muốn phê phán thái độ của Du. “Con thích một dì Du của buổi chiều như hôm  nay hơn.”
Một dì Du như một người giúp việc, Du nghĩ thầm, “Thế à?”
Tiến về phía ghế sô pha, gạt đám vỏ kẹo bánh và loong bia, Du chọn cho mình một chỗ ngồi đối diện với con bé, “Dậy đi. GiGi?”
“Không đâu dì. Con mệt lắm.” Giang uể oải trả lời, “Đầu con đau  như muốn vỡ ra thành nhiều mảnh.”
“Nhưng chúng ta cần nói chuyện!” Du ép mình cần phải nhẹ nhàng hơn, “Nếu con muốn lên lớp chín thì ngồi dậy đi. Bằng không, con sẽ ở lại lớp thêm một năm nữa đấy!”
Giang bật người dậy như chiếc lò xo. Đôi mắt nâu của cô bé mở tròn, nổi bật trên gương mặt trắng tái với mái tóc bù xù, “Sao? Sao cơ? Dì…dì… đã đến… ư?”
Du đang nghiêm túc và bình tĩnh hơn bao giờ hết. “Sao nào? Con sẽ không có kì nghỉ hè nếu không muốn ba Viễn phải buồn phiền vì lời nói dối vào bữa ăn tối kinh hoàng trong tháng trước?”
“Tại sao dì làm thế? Tại sao dì lại đi họp lớp?” Bé Giang gào lên. Mái tóc của con bé xù tung và bay qua bay lại theo cái lắc đầu đầy giận dữ, “Dì nghĩ mình là ai cơ chứ? Là ai hả? Ôi thật là…”
“Dì sẽ không hoàn thành câu đó nếu dì là con.” Du cướp lời, “Con sẽ không thích nuốt lại những từ đó đâu?”
Giang đứng bật dậy. Con bé vòng ra lối sau và bỏ đi. “Dì nghĩ mình là ai chứ, hả, hả?”
“Dì là mẹ con”, Du nói với theo, “Mẹ GiGi đấy!”
Giang khựng chân ngay lối cầu thang và ngoảnh đầu lại. Rồi con bé cười vang như người sặc nước, “Mẹ GiGi á? Dì nghĩ, dì là mẹ GiGi thật đấy à? Chúng ta chỉ vờ như thế khi có mặt người lạ thôi. Bằng không, cả hai sẽ xấu hổ lắm, phải không ạ?”
Du đứng dậy. Cô nhìn nụ cười méo mó của Giang.
Tại sao Du lại hiền lành và cam chịu thế này? Du của cái ngày non trẻ, không bao giờ chấp nhận, và luôn đấu tranh với thực tại nếu không bằng lòng đã đi đâu mất rồi. “GiGi! Đứng lại đấy! GiGi?”
Không nhận được kết quả mong muốn. Du buộc phải chạy theo. “Giang? Giang? Con đứng lại cho dì. Ngay lập tức!”
“Vâng! Thưa dì!” Giang dừng bước. Khuôn mặt cô cau có. “Rõ ràng, con là đứa rất biết nghe lời, đúng không ạ? Chẳng qua là lỗi của dì đã không gọi đúng tên con thôi!”
Cái con bé lí sự này, Du lẩm bẩm, “Con nghĩ bản thân phải làm thế nào đây? Chuyện lên lớp chín đó!”
“Con chẳng nghĩ được gì cả khi mà cơn buồn ngủ đang kéo lên đến tận não đây này!” Hai tay Giang đưa lên ôm lấy đầu, “Và dì thì nói không ngớt, lại còn lẽo đẽo đi theo con nữa. Làm ơn, hãy tránh xa nhau ra, làm ơn đi mà!”
Giang bỏ đi ngay sau đó. Vừa đi, cô đưa ngón trỏ ra sau, “Đừng đi theo. Làm ơn. Ôi, đau đầu quá ba ơi!”
Một mình Du đứng giữa căn phòng bừa bộn trộn với mùi hôi của bia và thuốc lá. Tất cả những gì cô nghĩ được chỉ là, thật may vì cuộc đời anh luôn là những chuyến công tác dài, vì thế, cảnh tượng này sẽ không gây phiền hà đến mối quan hệ của cả ba chúng ta.
Du quét dọn, lau chùi nhà cửa đến gần một giờ sáng. Chân tay cô mỏi nhừ, cơn đau đầu tiếp tục âm ỉ cháy.
Giá như ngày còn nhỏ, Du chấp nhận dì Hạnh, Du không cư xử như bé Giang bây giờ, thì có thể cuộc đời của cô, tình yêu của cô, gia đình cùng với Viễn vào thực tại này đây đã là một cuốn tiểu thuyết với những trang viết đẹp đẽ, tuyệt vời, và đầy sống động rồi, đúng không?
{ { {
Đứng vịn tay vào lối đi cầu thang, Giang muốn phụ dì Du về công việc dọn dẹp nhà cửa mà cô và đám bạn đã cố tình bày bộn ngang dọc. Nhưng Giang sẽ không làm thế, Giang muốn người phụ nữ ấy rời khỏi căn nhà này, Giang ghét tình yêu của ba Viễn phải chia đôi khi mà suốt mười bốn năm qua, tình yêu ấy đã từng là duy-nhất-của-riêng-mình-cô.
Giang lặng lẽ trở về phòng riêng.
Và Giang đã khóc…
{ { {
“Con đã suy  nghĩ suốt đêm”, Giang xuất hiện ngay trước phòng ăn trong  bộ áo quần đồng phục tới trường, “Con nhất định phải lên lớp chín.”
Tắt bếp gas và tháo tạp dề, Du không lấy làm lạ về những gì con bé nghĩ. Con bé sợ ba Viễn thất vọng, sợ cả việc sẽ phải học lại một năm.
Cũng chẳng phải mười mấy năm trước, Du chấp nhận bài văn 0 điểm vì tính ương ngạnh nhưng vẫn mong sẽ được làm lại, vẫn sợ điểm kém, vẫn sợ bị tụt hạng trong danh sách tốp năm học sinh dẫn đầu lớp đấy ư?
“Nhưng kèm theo một điều kiện,” Giang nói thêm. Và Du chỉ gật đầu. “Dì sẽ cho con tiền học thêm chứ?”
“Dì đã đóng tiền học cả hai môn Toán và Hóa cho con vào chiều hôm qua.”
“Và dì sẽ không nói gì với  ba Viễn?” Giang nhấn mạnh những từ ngữ cuối cùng.
“Dì đâu cần nói nếu con lên được lớp chín?” Du cũng nhấn mạnh. “Còn nếu như con vẫn không thể vượt qua hai môn thi đó, thì việc ở lại lớp tám, ba Viễn sẽ tự nhận được thông báo của nhà trường.”
Không có bất kì lời cảm ơn nào. Giang lấy máy chụp hình từ trong ba lô trả lại Du và từ chối ăn sáng. “Ngồi chung bàn, con nghĩ là cả hai đều không thoải mái. Vả lại, bữa sáng thì phải ăn giống hoàng đế. Mệt mỏi thì thật chẳng còn gì là thưởng thức điểm tâm nữa. Đúng không ạ?”
Và con bé bỏ đi nhanh chóng.
Du buồn bã lắc đầu. Cầm máy chụp hình lên, tháo khuy khóa của chiếc túi đựng, Du giận dữ khi những vết xước lớn ở phần ống kính đập thẳng vào mắt cô. Bé Giang có thể xúc phạm Du hết lần này tới lần khác, nhưng đây là ước mơ từ nhỏ của Du và cũng là niềm vui duy nhất ở thời điểm hiện tại, con bé không thể phá vỡ nó, không thể, không thể!
Chạy nhanh khỏi phòng bếp, “GiGi. Con đứng lại cho dì. GiGi?” Du hụt hơi.
Giang cười tươi khi trông thấy bộ dạng đau khổ của Du, và chiếc máy hình trên tay. “Con đi học thêm đây, thưa dì. Con muốn lên lớp chín, dì ơi. Và giờ học gần trễ rồi.”
Leo lên xe đạp điện, Giang phóng vụt đi ngay sau đó!
{ { {

Đăng nhận xét

0 Nhận xét