SAY ĐẮM (tiểu thuyết - Phần 2.6)

SAY ĐẮM

PHẦN 2: NƠI TÌNH YÊU KẾT THÚC


Hạ Lam đã mất ngủ và gần như thức trắng suốt đêm. Mặt nàng trắng bệch và cố đẩy sát gọng kính để che đi vết thâm quầng của đôi mắt. Nhai trệu trạo vài miếng bánh mì quệt với pho mát, nàng lóng ngóng và đi nhanh ra khu vườn nho Gamay.

Sinh viên Việt Nam đã có mặt đầy đủ và cũng bắt đầu với công việc của riêng mình. Nàng phát cho họ một tập tài liệu gồm những thông tin về giống nho Gamay là sự pha trộn giữa loại nho Pinot Noir và một giống nho gốc Đông Âu, cùng quá trình sản xuất rượu Bourgogne. Sau đó, nàng ngồi thừ ở bàn gỗ ngay góc vườn và hướng chăm chăm mắt về lối cổng dẫn ra khu vườn. Nàng đang đợi Franck.
Tường vẫn nhìn về hướng nàng. Anh cảm thấy khó tin và vẫn chưa chấp nhận nổi sự thật này. Vào chiều qua, Neeley đã nói với anh rằng, Hạ Lam chính là con gái riêng của bà Amy, Hạ Lam được lòng của cả ông Dexter và nhóc Jimmy nữa. Anh bối rối xen lẫn cả sự xấu hổ. Anh không biết phải tiếp tục trò chuyện với nàng làm sao khi mà vào buổi trưa ngày hôm qua, anh đã vênh váo cho rằng, nàng qua đây là để kiếm tìm anh.
Anh đánh bạo tiến gần về phía nàng lần nữa.
Hạ Lam nhìn Tường bằng đôi mắt trống rỗng không cảm xúc. Việc phải chấp nhận sự im lặng trong suốt nhiều năm từ phía Tường là quá đủ. Và nàng biết đến sự phản bội của anh vào những ngày gần đây chỉ vì lý do vật chất là ngoài sức tưởng tượng. Anh không nên lại gần tôi nữa, nàng ngẫm thầm khi nhìn thấy dáng anh đang dần hiện rõ ở phía cuối vườn tiến đến.
“Chào… buổi sáng…”, Tường cười gượng. Hai tay anh bỏ vào túi quần và mũi giày day day liên tục xuống nền đất.
“Chào buổi sáng”, nàng nói và nhìn thẳng vào mắt anh.
Đáp lại nàng vẫn là ánh nhìn thoáng chút bối rối của anh.
Hạ Lam nhìn dò xét và sẵng  giọng, “Anh có quen kiểu chào nhau bằng cách nắm lấy vai và hôn lên hai gò má của nhau không?” Viễn tròn mắt nhìn nàng và nàng cười khúc khích, “Đùa đấy. Em cũng mới học được kiểu chào hỏi này thôi. Mình cứ vẫn là người Việt đi thì hay hơn, nhỉ?”
“Cũng tình cảm đấy chứ.” Cuối cùng anh cũng gật đầu và vẫn không thôi nhìn nàng. “Gặp lại mẹ, hẳn là em hạnh phúc lắm.”
Chân mày nàng đột nhiên co lại. Nàng không định tiết lộ bí mật này, nhất là đối với anh. Nàng muốn anh cứ tiếp tục ‘nuôi dưỡng ý tưởng’, nàng sang đây là để tìm anh và hỏi cho ra lẽ vì sao lại bặt vô âm tín. Vậy anh còn tiếp tục trò chuyện với nàng để làm gì? Nàng không muốn phỏng đoán nữa. Nàng muốn lưu giữ những khoảnh khắc tốt đẹp từ xưa kia với anh hơn. Nàng không muốn trọc khoáy để anh phải tổn thương, còn mình thì dằn vặt. Nàng chọn cách im lặng.
“Mà ông Lê còn nhận thêm học viên nữa không em? Năm sau, anh về nước rồi, chắc anh sẽ nhận ông ấy làm sư phụ...” Anh nói và nàng vẫn bặm chặt môi. “Mà… tụi 2K chắc lớn lắm rồi nhỉ? Em đừng để chúng bắt nạt nữa nhé!”
Theo thói quen trong lúc khó xử, nàng đưa một ngón tay lên miệng và cắn móng tay.
Tường vội hét lên, “Ôi trời, em vẫn giữ thói quen này nữa à? Mất vệ sinh lắm. Đừng quên, em đã là sinh viên ra trường rồi đấy nhé”.
Hạ Lam nhanh chóng thu tay lại và giấu ra ngoài phía sau. Nàng cười bối rối, “Tụi 2K lớn và xinh xắn lắm rồi. Nhưng chắc là chúng nó vẫn rất ghét anh”.
“Cũng phải thôi”, Tường tỏ ra thoải mái hơn trong khúc dạo đầu câu chuyện, “Ai bảo anh toàn bênh vực em và hù dọa khiến chúng sợ phát khiếp cơ chứ”.
Một giây như đứng khựng lại, nàng không hiểu anh đang vô tình hay cố ý khơi gợi những điều đó. Nàng nhìn sâu tới mắt anh, chỉ còn là một cảm giác lạ lẫm và xa xôi.
Bởi lẽ, anh đã chủ động buông tay nàng từ lâu lắm rồi.

“Hạ Lam? Hạ Lam?”
Nàng nghiêng đầu tránh người Tường và nhìn về phía trước. Nàng đã trông thấy Franck. “Chúa tôi”, nàng lẩm bẩm và đứng bật dậy ngay sau đó, “Anh Tường. Anh cứ tiếp tục công việc đi nhé. Em có một cuộc hẹn rồi”.
Nàng nhanh chóng bỏ đi và hét lên, “Franck. Vui quá. Gặp lại anh quả lại bất ngờ…”
Nàng khách sáo. Chẳng hiểu lý do nào đã khiến gần đây, nàng thường xuyên sử dụng những ngôn từ đại loại như thế. Thừa nhận là đêm qua nàng đã mất ngủ vì chờ đợi Franck, nhưng rõ ràng là nàng mong ngóng tìm lại được chiếc hộp bọc da màu đen mà ông Lê gửi gắm nhiều hơn.
Franck ôm vai và hôn nhanh vào hai gò má cao của nàng, “Ôi. Dĩ nhiên là thế rồi. Vì anh muốn tạo một sự bất ngờ cho em.”
“Anh hài hước quá đấy.” Nàng cười nheo mắt, “Ý em là, gặp lại thầy giáo của mình thì em sẽ đỡ bị bắt nạt hơn khi ở cùng những người Pháp thôi”.
“Ồ. Anh cảm nhận là, em học tiếng Pháp nhanh hơn bất kì ai. Xem này, anh đã quên rất nhiều từ tiếng Việt kể từ hôm em bỏ sang đây đấy.”
Franck cười toe toét. Môi anh hơi nhướn cong lên và phát âm vài từ a, o,u… khiến nàng phải ôm bụng cười ngặt nghẽo. Mặt Franck đỏ ửng lên. Trán anh hơi nhăn nhăn lại, “Đừng thế mà! Hạ Lam … Em đang làm anh xấu hổ đó… Hạ Lam! Chúa ơi! Làm ơn đừng cười nữa…”
Nàng lấy tay che miệng và cố nhịn cười, “Nghe này, Franck. Nếu xét về khía cạnh khác, thì anh là một trong những học trò dở tệ nhất của em. Vì sao anh lại xuống dốc và nhanh quên như thế được nhỉ?”
Franck nhìn nàng chăm chăm, đôi mắt nàng nheo nheo lại vì nắng. Rõ ràng là nàng đang trọc tức anh. Nàng nói tiếp, “Tụi em gái của em nó muốn học tiếng Pháp mà quên không dạy tiếng Việt cho anh, đúng thế không?”
“Không!” Franck xua tay loạn xạ trong không khí. “Anh thề là anh chưa dạy chúng được một từ nào. Quỷ thật. Sau hôm đó, anh đã đi tìm em khắp các khu trong resort. Phải năn nỉ đau hết cả hai quai hàm nè…”, Franck làm cử chỉ dùng hai ngón tay dí vào hai má mình, “Em gái em mới nói cho anh biết, là em đã sang đây đấy”.
Nàng cảm thấy hạnh phúc. Franck đã nhớ và đi tìm kiếm khi không thấy nàng. Nàng hỏi như để củng cố thêm cho sự chắn chắn, “Anh đi tìm em?”
Khuôn mặt Franck lại đỏ bừng lên thêm lần nữa. Anh cúi đầu xấu hổ. “Em còn chưa dạy anh nói một câu trong tiếng Việt nữa… Nhất định anh phải nói được câu đó đã…”
“Câu gì cơ?”
Anh nghe thấy tiếng cười trong trẻo trong giọng nói trong vắt của nàng. Anh nhắm chặt mắt và thở mạnh. Mất vài giây, anh mới ngẩng đầu lên. Hạ Lam vẫn phụng phịu và tỏ ra ngờ nghệch như một đứa trẻ đang hóng hớt người lớn nói chuyện. Anh yêu thêm và bớt vơi nỗi nhớ vì nét cười trên khuôn mặt tròn như trăng sáng của nàng.
“Câu nào cơ? Anh phải nói đi chứ?” Nàng thúc giục và hào hứng vì được quay lại khoảng thời gian vào tuần trước, cả nàng và anh cùng cười tít mắt vì những phát âm ngây ngô do níu lưỡi.
“Anh…, ừm, là ‘anh yêu em’ đấy?”
Franck nói chậm rãi và không thôi nhìn nàng. Mắt anh nắm bắt và giữ lấy ánh mắt nàng. Còn nàng thì gần như không có phản ứng. Chính xác là khuôn mặt nàng ngây thuỗn và chiếc cằm thon gọn muốn rớt ra vì quá đỗi bất ngờ.
“Câu đó khó nói lắm phải không?” Franck nói nhanh và mặt anh biểu lộ sự bối rối rõ rệt. “Anh sẽ không nói được câu đó trong vòng ít ngày, đúng không? Phải học. Phải học. Anh biết mà. Hạ Lam?”
Nàng gắng gượng và làm điệu bộ nhún vai, “Không. Đây là một bài học rất thú vị đấy. Nếu muốn nói rõ ràng từng chữ trong câu, anh phải ôn tập lại cách phát âm chuẩn của từng chữ cái trước đã… Ý em là… Anh phải…”
“Anh hiểu ý của em mà”, Franck ngắt lời trước sự lắp bắp của nàng. “Nhưng em hứa là vẫn dạy anh mỗi ngày một giờ đồng hồ đấy nhé.”
“Nhất trí. Nhất trí.” Nàng gật đầu liên tục.
“Em thật dễ thương”, Franck cười mỉm và đưa cho nàng chiếc hộp da màu đen lấy từ trong ba lô. “Eric nhờ anh trả lại món quà này. Hôm đó, em làm rơi trên taxi.”
Nàng nhận lấy chiếc hộp và đưa tay cào cào mái tóc, “Em thật đãng trí. Cảm ơn Eric giùm em luôn nhé, Franck!”
“Không có gì đâu. Nhưng em làm gì ở đây thế?”
“Kia…”, nàng chỉ tay về phía sinh viên Việt Nam đang chụm đầu vào nhau bàn tán sôi nổi một chủ đề nào đó, “Em cùng một người nữa thay ông Dexter quản lý hai nhóm sinh viên thực tập vào năm nay. Cũng thú vị lắm. Và anh có thể học thêm tiếng Việt từ họ luôn đấy. Ai cũng đều dễ thương cả”.
Franck nháy mắt, “Từ em đã là đủ lắm rồi. Vậy em tiếp tục công việc đi nhé. Anh cần gặp ông bà Marc để xin lại phòng trọ ở đây. Anh sẽ đeo bám em đấy”. Franck cười trong lúc xốc ba lô lên vai.
“Nhưng anh làm gì ở đây?”, nàng hỏi vội trước khi Franck lại biến mất.
“Anh là em trai của Eric và từng là học viên ở đây mà.”
“Ồ. Anh nghĩ chu đáo quá đấy. Nhất định việc học tiếng Việt của anh sẽ lên nhanh như diều gặp gió.” Hạ Lam cười tươi tắn và vẫy tay chào Franck. “Anh là ma cũ. Vậy em sẽ không chỉ đường nữa nhé.”
“Được rồi. Anh sẽ quay lại đây sớm nhất khi có thể.” Đi được vài bước, Franck tiếp tục ngó đầu quay lại. “Không những anh yêu em, mà còn anh nhớ em, và anh cần em nữa nhé, Hạ Lam?”
Franck chạy nhanh khỏi khu vườn nho để đến phòng thí nghiệm. Còn nàng vẫn dùng tay che miệng vì kinh ngạc khi nghe những câu nói đó.


Y Y Y

Đăng nhận xét

0 Nhận xét