SAY ĐẮM (tiểu thuyết - Phần 2.12)

SAY ĐẮM

“Trái tim anh gn em như chính cuđời em vy. Nhưng chng bao gi em biếđược nó đâu...”.(R.Tagore)

Vừa đẩy cánh cửa, Hạ Lam bước vào và đầu hơi cúi. “Dạ. Con xin lỗi. Con hi vọng là mình không tới trễ.”
“Được rồi. Được rồi. Lại đây nào Hạ Lam!” Ông Dexter gọi lớn, “Chỉ có những người trong gia đình mình thôi. Không có gì phải ngại ngùng cả. Để cha giới thiệu với con, đây là bà Susannal, mẹ của hai chàng trai Eric và Franck”, ông Dexter nhìn người đàn bà đối diện, cười tươi và quay lại với nàng, “Còn đây là Hạ Lam, con gái lớn của gia đình chúng tôi. Nó mới từ Việt Nam sang. Còn lại tất cả mọi người thì con cũng đã biết, phải không?”
“Dạ.” Hạ Lam cúi đầu chào bà Susannal.

Nàng giúp bà Amy rót rượu vang ra các ly cho tất cả mọi người. Đầu nàng cúi thấp để che đi ánh mắt buồn bã cùng hai hàng chân mày đang nhíu lại vì không hiểu những gì đã xảy ra. Mới chỉ vài phút trước, Franck nói yêu nàng, vì nàng mà anh ta mới nhanh chóng quay lại đây. Đùng một cái, lúc này, Neeley đang nắm chặt tay Franck và nghịch những ngón tay của anh một cách thích thú.
Bà Amy cũng tỏ ra khó hiểu. Bà thừa sức nhận ra, ánh mắt Franck luôn gắn chặt vào từng cử động của Hạ Lam, nhưng bàn tay trái của anh lại bị Neeley điều khiển ở dưới hộc bàn.
“Neeley! Con qua đây ngồi với Hạ Lam đi”, bà Amy đề nghị, “Chỗ đó nên dành cho Eric. Có lẽ cậu ấy cũng sắp trở lại rồi”.
“Nhưng…” Neeley chưa kịp phản ứng thí cánh cửa phòng bật ra. Hạ Lam cũng quay nhanh người lại vì cơn gió từ ngoài phả vào, lạnh buốt.
Ông Dexter lập tức đứng dậy. “Eric. Vậy mà chú tưởng con đã bị mấy cái lão buôn ngoài kia bắt cóc rồi cơ.”
Eric ôm lấy vai ông Dexter, “Con thích bữa tiệc trong gia đình như thế này hơn ạ”.
“Ồ! Vậy hãy nhanh chóng vào chỗ ngồi đi, nhỉ”, ông Dexter nhìn vào chiếc ghế trống cạnh Hạ Lam và chỉ tay mời anh.
Eric đủng đỉnh tiến về phía nàng kèm theo một nụ cười lười biếng. Giọng chàng chỉ lớn hơn tiếng thì thầm từ phía sau bờ vai mảnh của nàng, “Lại có vinh hạnh rồi. Ái chà… Là được ngồi cạnh quý cô…”
Chầm chậm ngẩng đầu, Hạ Lam gửi trả Eric một cái lườm sắc lẹm trong lặng thinh khiến chàng gần như ngã ngửa vì sửng sốt. Chân mày chàng nhíu lại, môi chàng không cử động, nhìn nàng, ngập tràn nghĩ suy.
Gạt mọi thủ tục và nghi lễ, ông Dexter cầm dĩa gõ leng keng vào thành ly. “Tôi xin có một vài lời muốn nói.” Ông đứng dậy kèm theo chiếc ly đầy vang, sóng sánh và lấp lánh màu. “Tôi muốn gửi lời cảm ơn mọi người đã tới đây ngày hôm nay, vì Beaujolais Nouveau Day thành công, vì mối quan hệ bền chặt của hai dòng họ Paul - Marc. Hôm nay là một ngày thực sự đặc biệt và vô cùng ý nghĩa đối với tôi…”, giọng ông khản đặc lại, “Thật sự rất là đặc biệt và ý nghĩa đấy…! Nào! Hãy uống vì những điều đó”.
Mọi người đứng dậy và lần lượt cụng ly với nhau. Neeley nổi hứng, “Chúng ta vòng tay với người bên cạnh và giao môi nào. Ai không thực hiện, sẽ bị phạt nhé!”
Eric nhún vai, “Em quỷ quái lắm, Neeley ạ. Anh biết ý đồ của em rồi đấy nhé.”
Hạ Lam quay sang, đối diện với Eric Paul. “Vậy hãy để con bé thực hiện ý đồ của mình là đủ rồi nhé!”
Eric cười thành tiếng. Đầu chàng từ từ ghé sát lại với đầu nàng. “Nếu anh nói, ý đồ đó cũng là mong muốn của… anh thì sao?”
Môi nàng hấp háy và hơi ngả người ra phía sau, “Ồ…!”
Sau này, khi đã rời xa nước Pháp, một trong những cuốn phim quay chậm mà Franck không thể nào quên chính là lúc này. Anh không nhớ mình vừa thưởng thức vang gì? Hay Neeley đã luồn cánh tay cô vào cánh tay anh để tạo thành vòng tròn, sau đó uống cạn ly vang ra sao? Anh chỉ nhớ, Eric Paul và Hạ Lam đã nhìn nhau như hai thanh nam châm với sức hút mãnh liệt. Dáng nàng hơi ngả ra sau và được bàn tay Eric vòng qua ôm trọn lấy ở phần eo. Trán hai người chạm vào nhau và cùng nhấm nháp ly vang như thể họ đều sợ nó sắp cạn. Cùng lúc đó, điệu Valse đã nổi lên. Và thật dễ dàng, Eric có đủ lý do để lôi kéo nàng ra giữa phòng, và… lắc lư.
“Tôi sẽ không làm được đâu.” Nàng la lên bên tai chàng.
“Yên nào”, chàng vẫn dùng chân cố gạt những chiếc ghế sang hai bên và khéo léo dìu nàng từng bước một, “Em chỉ cần để hai tay lên vai anh là đủ rồi”.
“Khiêu vũ dễ như vậy ư?”
Chàng cười tủm tỉm, “Với em, thế là khó lắm rồi đấy, cưng ạ”.
Cho đến khi Eric lôi được nàng ra khỏi bàn tròn, Hạ Lam nói tiếp, “Cha mẹ tôi… và mẹ anh…, họ đều đang nhìn chúng ta đấy”.
“Để họ nhìn còn dễ chịu hơn là bị đám trai kia”, chàng đánh mắt về lại phía bàn tròn rồi môi chàng lại cong lên, “Hôm nay có quá nhiều người nhìn em. Ngoài Franck, còn có cả tên tóc đen đó nữa. Hắn quan sát em một cách lộ liễu”.
Nàng cười thành tiếng vì sự để ý của chàng. Nén nhìn về phía Tường – anh ta đang ngồi ở bàn tròn và trao đổi gì đó với ông Dexter có vẻ rất tập trung – “Đó là bạn trai cũ của tôi. Và tưởng chừng, anh ấy đã gần như là nguyên nhân chính trong khoảng thời gian trước khiến tôi không thể rời khỏi giường vì tụi 2K đấy”.
“Ừm”, chân mày Eric nhíu lại. “Vậy anh cá là, anh ta chỉ có thể ngừng ghen tuông đến khi nào em không còn ở trong vòng tay của anh nữa.”
Nàng hơi cúi đầu và khẽ cười, “Anh chắc?”
Bàn tay chàng đưa lên vuốt dọc theo sự mềm mượt của mái tóc nàng. “Tất nhiên. Anh chắc chắn!”
Nàng quên hết mọi lời yêu mà Franck đã nói. Điều nàng cần là sự thoải mái và dễ chịu mà Eric đã mang lại. Chí ít trong buổi tối ngày hôm nay, nàng hoàn toàn không cần một lời tỏ tình  hay sự hứa hẹn, để rồi sau đó là những hành động và cử chỉ làm tổn thương lòng tự trọng cũng như xóa mờ đi niềm tin vào tình yêu mà nàng đang cố gắng tìm lại sau nhiều năm.
Khi trở lại bàn tiệc, Neeley hắng giọng một cái rồi nói lớn, “Tụi con cũng có việc muốn nói ạ”.
Neeley huých tay vào vai Franck trong khi anh đang cúi đầu nhấp ngụm vang và chìm trong suy nghĩ. “Anh đứng dậy đi”, Neeley tiếp tục huých vào tay Franck lần thứ hai.
Mọi con mắt trong phòng đều đổ dồn về phía Neeley. Họ càng nóng lòng hơn khi muốn biết cô sẽ nói gì, trong khi Franck đang chống hai tay xuống bàn và uể oải đứng dậy.
“Em nói trước đi”, Franck nói.
“Không được. Việc này phải để anh nói.” Neeley gắt gỏng. Cô luồn cánh tay vào tay Franck và mỉm cười với những người xung quanh.
Bà Susannal nói, “Chuyện gì vậy, hai đứa? Nhanh nào. Các con đang làm mọi người hồi hộp đấy”.
“Vâng ạ.”
Neeley huých tay vào người Franck lần thứ n. Có vẻ như Franck không cảm thấy chuyện này cực kì vui một chút nào qua những hơi thở dài của anh. “Con đã cầu hôn Neeley và em ấy cũng đã đồng ý. Tụi con sẽ tổ chức cưới vào Noel năm nay… tại… ven bờ sông Rhône, thuộc khu lâu đài cổ của dòng tộc Paul.
Cả căn phòng đột nhiên im bặt, chỉ còn lại chút nhạc cuối cùng trong bản nhạc của điệu khiêu vũ. Ai nấy đều sững sờ. Bà Amy chộp nhanh lấy ly nước lọc đưa cho ông Dexter. Bà Susannal có vẻ bình tĩnh hơn, bà nhìn chăm chăm vào bụng Neeley rồi ngồi ngả người ra phía sau. Eric đang quàng tay lên thành ghế phía sau của Hạ Lam liền siết chặt lấy bờ vai của nàng.
Bàn tay Neeley đưa ra phía trước với lấy ly vang như thể cố tình cho mọi người nhìn thấy chiếc nhẫn đính hột kim cương đang nằm ở ngón áp út. Franck không nói gì. Mặt anh chỉ hơi ửng hồng lên rồi lại chuyển sang màu tái.
“Neeley? Con có thai à?”, bà Amy vẫn chưa hết bàng hoàng khi nhìn xuống bụng Neeley, “Mẹ hay nhà trường chẳng phải đã hướng dẫn các con bao nhiêu lần về việc phải phòng tránh thai như thế nào là đúng cách rồi hay sao?”
Hạ Lam lấy tay bịt chặt miệng mình.
Một giây trôi qua, nàng sững người vì đây hoàn toàn là việc tế nhị, bà Amy không nên nói trước mặt bao nhiêu người. Cách đây hai năm, người bạn thân của nàng cũng đột nhiên thông báo việc cưới xin, nhưng việc tế nhị kia phải hoàn toàn được giữ bí mật và chỉ bị khui bày khi sinh em bé thiếu tới ba tháng lận mà thôi.
Một giây tiếp tục trôi qua, Hạ Lam hạ bàn tay xuống như hiểu ra, đây là nước Pháp cơ mà. Sau đó, nàng hoàn toàn tủi thân và cúi đầu nhìn xuống những ngón tay của mình đang đan vào nhau, và run lên dữ dội. Ở tuổi dậy thì, cái quãng thời gian tính nết thay đổi và dễ dẫn đến ý nghĩ tiêu cực, cuộc sống của nàng chìm trong lời chửi bới của mẹ kế hay những trò thù vặt nhỏ nhen của tụi 2K. Giờ thì, nàng lại có thêm lý do để ghen ghét với Neeley nữa rồi.
“Ngồi thẳng lưng lên nào. Hana.” Eric lầm bầm nói và nàng không có phản ứng. “Bằng không, anh sẽ cầu hôn em vào lát nữa thôi đấy.”
Nàng cứng người, đầu nàng quay sang phía chàng. Một nụ cười cao ngạo điểm trên khuôn mặt đẹp của chàng.
“Con xin lỗi”, Neeley yếu ớt nói, “Con đã quên mọi điều mẹ dặn trong buổi tiệc ngày hôm đó. Nhưng quan trọng là, bọn con muốn được nhanh chóng ở bên nhau”.
“Con mới mười tám tuổi rưỡi… Cả Franck nữa… Hai đứa vẫn chưa học xong cơ mà”, bà Amy thốt lên rồi nhìn về phía bà Susannal, “Bà Suz. Tôi thực sự lấy làm tiếc về chuyện này. Rất tiếc”.
“Nếu chuyện đã thành ra như vậy. Gia đình tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm về việc này”, bà Susannal nói, “Còn về chuyện cưới xin của hai đứa, có lẽ bên tôi sẽ phải nghe ý kiến từ phía ông bà”.
Ông Dexter im lặng hồi lâu rồi cũng quyết định đứng dậy. Giọng ông nghiêm nghị, “Sẽ không có một tiệc cưới nào hết”.

Y Y Y

Đăng nhận xét

0 Nhận xét