MỤ GHẺ - tiểu thuyết - chương 11.3

Lời tựaMọi gia đình sung sướng đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại khổ sở theo cách riêng. (Lev Tolstoy)

“Chụp hình ở đây á?” Minh kêu lên, “Ở cái cửa hàng bé tẹo này thì làm sao mà đẹp được?”
“Em đã bảo đẹp là đẹp!” Giang kéo tay Minh, đẩy cửa kính và bước vào bên trong.
Trái với vẻ bề ngoài có phần cũ kĩ ở biển cửa hiệu, không gian bên trong cửa hàng rất rộng, sáng, và khách hàng ngồi đông theo từng bàn để được các nhân viên tư vấn dịch vụ.

“Chào quý khách,” Người quản lý cửa hàng lên tiếng, “Anh chị đến để chụp hình cưới ạ? Òa! Đẹp đôi quá!”
Thanh đang lắp lại ống kính ở ngay gần đó, cô buột miệng kêu lên, “Ôi! Cái bọn trẻ vắt mũi còn chưa sạch này, thi cưới cái nỗi gì chứ?”
“Ở đây chỉ có dịch vụ chụp hình cưới thôi ạ?” Giang thắc mắc, “Ý em là, tụi em chỉ muốn chụp ảnh chân dung, à không, ảnh kỉ niệm hai người đấy!”
“Tất nhiên là đủ cả. Em cứ yên tâm. Rất đẹp!” Người quản lý vẫy tay với Thanh, “Em đưa hai đứa lên trên lầu nhé! Nhớ phải chụp đẹp, đẹp hơn nữa, vì chúng thực sự rất đẹp đôi!”
“Không! Không!” Giang gạt đi. “Em muốn dì Du, à không, chị Du chụp cho tụi em cơ.”
“Vậy phiền em trả thêm phí dịch vụ yêu cầu nhé!” Người quản lý cười tươi, “Vì đang là thời điểm mùa cưới nên chỗ chị đông khách lắm, mà tay nghề của cô Du lại là số một ở đây nữa.”
“Không có vấn đề gì đâu ạ,” Giang nói.
Cô thanh toán xong ở quầy tính tiền rồi theo chỉ dẫn của một nhân viên khác lên lầu.
Vừa nhìn thấy Du qua lớp cửa kính, Minh ngạc nhiên kêu lên, “Chẳng phải thím Du – người giúp việc ở nhà em đây sao?”
“À…, vâng!” Giang ấp úng, “Nhưng ở đây, mình cứ gọi là chị cho trẻ, anh nhé!”
Minh ậm ừ, cậu nắm chặt lấy tay Giang và tiến sâu vào phòng studio.
“Chị Du có khách ạ! Bà quản lý muốn chị chụp mươi kiểu cho cặp đôi trẻ này trước.”
Không ngoảnh mặt lại, Du bận bịu với việc kéo phông rèm để tạo bối cảnh cho cặp đôi chuẩn bị chụp hình cưới. “Chẳng phải, chị đã nhận chụp hình cưới cho một cặp đôi trong ít phút nữa ư?”
“À! Vâng. Nhưng cô dâu vẫn đang trong phòng trang điểm và chưa thống nhất được mẫu váy sẽ mặc. Mà đôi bạn trẻ này lại chỉ chụp ít hình làm kỉ niệm thôi ạ!”
“Thôi được rồi!” Du cầm lấy dây quai đeo máy hình tròng qua cô. Cô cố vuốt thêm mấy lượt vào phông rèm cho phẳng và quay người lại, “Ơ? Ơ…, hai đứa? Hai đứa làm gì ở đây?”
“Chị Du?” Giang làm bộ mặt hớn hở, “Chị chụp cho tụi em nhé! Em nghe nói, tay nghề của chị ở cửa hàng này là số một.”
Hết ‘thím Du’, giờ là ‘chị Du’, rồi khi nào sẽ là ‘bà Du’ hay ‘em Du’ nhỉ?
Để tránh to tiếng với hai đứa trẻ mà người ngoài nghe được, Du vẫy tay với người nhân viên chỉ dẫn, “Em ra ngoài thì kéo lớp cửa kính vào giùm chị nhé! Khách hôm  nay đông quá, mà chị thì đang đau đầu!”
“Vâng.” Nhân viên cúi đầu vào khách, ra ngoài và làm theo lời dặn của Du.
Khi trong phòng studio chỉ còn ba người, Du lớn tiếng, “GiGi? Con lại muốn gây chuyện gì nữa đây?”
“Con… con…”
“Đây là chỗ dì làm việc, không phải chỗ để hai con đến quậy phá.”
“Con đâu có quậy phá.” Giang cười, “Chẳng phải, con nói là mình muốn chụp hình còn gì!”
Minh chen lời, “Phiền thím Du chụp giúp tụi con mấy kiểu hình. Tụi con quen nhau lâu rồi nhưng chưa có tấm hình chung nào cả.”
Giang gật gật đầu ra vẻ tán thành với nguyện vọng vừa được Minh trình bày.
Du thở dài, “Vậy hai đứa mau vào trong chỉnh đốn lại tóc và áo quần đi. Dì đang rất vội.”
Giang kéo tay Minh đến giữa phòng, “Không cần đâu ạ, tụi con sẽ chụp luôn.”
Du bật đèn trong studio và bắt đầu bấm máy. Chúng chỉ dám nắm tay và khoác vai nhau, cùng nở nụ cười ngây ngô, vô tư hơn bao giờ hết. Nhưng được vài kiểu, Minh bỗng ghé tai Giang nói gì đó khiến cô bé vội vàng chối đây đẩy, “Không! Không được đâu!”
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt săm soi của Du, Giang lại  nảy ra một ý định khác. “Vậy để em nói với thím Du nhé.” Và Minh cười với con bé.
Giang nhìn Du bằng ánh mắt rụt rè vẻ giả tạo, “Dì Du tắt bớt đèn giùm tụi con nhé, lóa hết cả mắt rồi.”
Du đồng ý tắt bớt đèn, bởi hình ảnh của tụi chúng cũng chẳng nhất thiết phải long lanh hay cầu kì như chụp ảnh cưới. Nhưng khi ngẩng đầu lên, cô suýt nữa buột miệng chửi thề khi thấy khuy áo cậu trai đã buột vài nút, còn Giang đang loay hoay với chiếc dây kéo khóa phía sau lưng.
Giận dữ, Du kéo dây nối với máy ảnh tròng qua khỏi cổ, bỏ tạm lên chiếc bàn nhựa gần đó, Du lôi mạnh bé Giang ra khỏi phòng studio, vòng qua một căn phòng nhỏ và rẽ vào gian cuối cùng – là nhà kho của cửa hàng chứa đầy những mẫu váy đã cũ, lỗi thời, hay son phấn không đạt chất lượng.
“Con đang muốn trọc tức dì đấy à?” Du làm giọng gay gắt. “Hay con muốn nghỉ học vì yêu đương?”
“Dì dám quát mắng con ư?” Giọng Giang tức tưởi, “Mụ ghẻ! Dì chỉ là một mụ ghẻ mà thôi! Dì có quyền gì mà to tiếng với con chứ?”
Quá nóng giận, Du vung cánh tay lên cao và tát rất mạnh khiến con bé chao đảo về phía sau và ngã quỵ xuống sàn nhà ngay sau đó. “Con còn dám hỗn…?”
Không thể dứt câu, những vệt đỏ do ngón tay cô in hẳn lên bầu má con bé khiến Du sững người. Đầu gối cô quỳ ngay xuống. Cô ôm lấy cơ thể đang run lên bần bật và luôn miệng nói lời xin lỗi Giang. “Ôi không! GiGi! Dì sai rồi! GiGi?”
Nhưng con bé đẩy người cô ra và bò lùi lại phía sau, “Mụ ghẻ! Mụ ghẻ! Dì còn dám đánh tôi nữa!”
Khi chạm được tới cánh cửa, Giang vịn người đứng dậy và chạy ra ngoài. Con bé xô cả vào người khác ở ngưỡng cầu thang nhưng không buồn gửi lại lời xin lỗi. Chạy, và chạy.
Xuống đến quầy lễ tân, Giang khóc um lên nhưng trong đầu cô vẫn đang ăn mừng với cuộc chiến thắng hả hê, bởi Du đã sa vào cái bẫy mà chính Giang cũng không có ý định chuẩn bị trước.
“Tôi sẽ kiện cả cửa hàng này.” Giọng Giang cao vút, “Nhân viên quèn chụp hình mà còn dám đánh cả khách hàng nữa.”
“Nói trắng ra, cô ta chỉ là người giúp việc nhà.” Minh chen vào, “Thế mà vừa ra ngoài đã dám đánh cả cô chủ.”
Khách hàng ai nấy đều chú ý cả tới quầy lễ tân. Người đứng dậy mang theo túi xách thì có ý định ra về. Người ngồi lại thì mang nét mặt tò mò, dò xét.
“Có chuyện gì thì bình tĩnh nói,” người quản lý vội vàng kéo tay Giang vào một góc khách trong sảnh cưới, “Bình tĩnh nào, cô gái bé bỏng của tôi!”
Từ chối giảng hòa, “Nếu người quản lý ở đây không đuổi việc cô ta, tôi sẽ kiện!” Giang hét lên, “Ở nhà là người giúp việc, cô ta đâu có dám, thế mà vừa ra ngoài đã không coi cô chủ ra gì rồi!”
“Ai? Ai là người chụp hình cho cô bé này?” Người quản lý nói lớn tiếng với những nhân viên đang đứng xung quanh.
“Du.” Giang trả lời thay đám người họ, “Là Lệ Hạ Du.”
Đúng lúc, Du và Thanh cùng nhau từ trên cầu thang bước xuống. Mặt Du đỏ bừng vì giận dữ, vì buồn bã, vì hối hận…, mặc cho cô bạn thân hết lời an ủi, “Con bé đó là con riêng của chồng thì sao? Theo pháp luật, Du vẫn là mẹ của nó. Nó làm sai, Du dạy bảo là đúng!”
Phía dưới sảnh, ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau.
Giang xấu hổ vì mọi người cho rằng cô là kẻ nói dối, bịp bợm. Ngay cả Minh, cậu cũng hỏi han để xác nhận, “Vậy ra, thím Du là mẹ kế của em à?”
“Tức chết đi được.” Giang vùng vằng bỏ đi ngay khi Du vừa đặt chân xuống dưới sảnh cửa hàng.
Minh cũng chạy vội theo sau nhưng cậu vẫn không quên đả kích một cách tế nhị, “Mẹ kế xinh mà. Sao em lại gọi mẹ kế của người giúp việc chứ?”

{ { {

Đăng nhận xét

0 Nhận xét