GỬI THANH XUÂN Ở LẠI { Tiểu thuyết - Phần 1.2)

Lời mở: Tuổi trẻ từng đau lòng vì một người, một chứng minh bạn đã có thanh xuân trọn vẹn.
Phần 1.2. Đã chia tay, còn biết nói gì đây vào ngày gặp lại
Khánh quăng quật cơ thể mình xuống ghế sô-pha ở ngay phòng khách. Anh đã luôn mong muốn có thể tìm thấy Miên, nhưng giờ phút này thì sao, cả anh và cô đều cố sức gồng mình chống đối nhau bằng sự ba hoa tán tỉnh người thứ ba thứ tư bên lề. Anh ở đây ba ngày và kiếm chuyện với cô? Vậy rốt cuộc, tình yêu giữa họ đã thực sự kết thúc rồi ư?

Anh nghe tiếng kéo vali trong phòng ngủ - nơi Vân Phương vẫn đang bận rộn với việc sắp xếp áo quần. Anh cố gắng nằm yên và tìm kiếm một thứ âm thanh khác để khuấy động bầu không khí xung quanh đây. Nhưng không gì cả. Ngoài những tiếng thở dài của chính anh.
Khánh bật dậy, đi nhanh về khu vực quầy bar trong phòng bếp nhỏ. Tay trái anh nắm chặt cổ một chai uýt-ki, tự rót đầy ly cho mình và rồi đi thẳng ra ban công.
Thời gian ngả chiều. Bầu trời vẫn cao, rộng và bị nhuộm xám bởi những đám mây lơ lửng đang vần vũ nổi trôi. Hai tay anh vịn hờ hững trên song sắt sơn màu nhũ bạc. Dáng người nghiêng nghiêng của anh in trên nền trời đang chuyển sang mà tối. Cuống ly thủy tinh được kẹp giữa hai ngón tay, anh đưa lên viền môi, uống từ từ nhưng đều đặn.
Phương chạy trốn ra khỏi phòng với lý do cần đặt bàn ăn tối, dù cô biết tỏng sự ậm ừ đáp trả từ Khánh cũng chẳng thật để ý đến những việc sắp đặt cỏn con rất đàn bà.
Việc nghe tiếng chuông điện thoại chờ đợi càng khiến cô sốt ruột hơn. Cô muốn nói chuyện với bà Thủy – mẹ kế của Khánh về việc họ vừa gặp gỡ Hải Miên tại quầy tiếp tân – nơi chính bà đã sắp xếp phòng vào hai người trước đó.
Bà Thủy kiên nhẫn lắng nghe sự muộn phiền cũng như nỗi lo lắng chính đáng của Phương. Thậm chí, bà hiểu sâu sa và rõ ràng nguyên nhân dẫn đến sự sợ hãi của cô khi bắt gặp lại Hải Miên. Phải, là do bà đã cố tình sắp sếp mọi việc để vờ như đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. “Con đừng quá suy nghĩ để rồi nhan sắc bị ảnh hưởng theo, con gái à. Con phải vờ như chuyện quá khứ vốn hoàn toàn không phải là lỗi cố ý do mình. Con phải tự tin mình xứng đáng, xinh đẹp, môn đăng hộ đối. Còn cô ta – một-kẻ-tật-nguyền.”
Bàn tay áp điện thoại bên tai run lên bần bật. Phương túm lấy ve áo để cố gắng đừng run rẩy. Mẹ chồng tương lai của cô nói không sai. Bà hoàn toàn chỉ muốn chúc phúc cho chuyện tình của đám trẻ, là cô và Khánh. Nhưng những từ cuối cùng trong lời căn dặn ấy chỉ khiến Phương cảm thấy lạnh sống lưng.
Phương trở lại phòng khi trời đã nhập nhoạng tối. Khánh vẫn đứng bất động ngoài ban công, chiếc ly cạn và chai uýt-ki đã vơi đi quá nửa.
“Em đã về?”
Phương giật thót trong lúc rón rén di chuyển vào phòng trong. Cô vẫn nghĩ, anh chẳng bao giờ quan tâm đến sự tồn tại của mình. “Vâng.” Cô lúng túng. “Em đã đặt được một bàn ăn tối trên một chuyến tàu đi ven theo dải bờ biển.” Phương không thể để Khánh hồ nghi giữa cô và Hải Miên từng có lần gặp gỡ và trò chuyện ở Roussillon. Nhất định thế. Cô chỉ đang hơi sợ một chút thôi. “Em đi tắm. Chúng ta sẽ đi trong vòng nửa tiếng nữa.”
“Ăn tối? Trên tàu? Dọc dải bờ biển?” Khánh lùa tay vào mớ tóc rối. “Nghe thật lãng mạn.” Phải, anh nên ăn tối cùng Vân Phương vì cô gái đã từng là của anh cũng sẽ hẹn hò với gã da đen vào thời điểm này. Thật không công bằng nếu anh tự nhốt mình trong phòng với uýt-ki và cái bụng cồn cào đói, còn cô ấy thì vui vẻ. “Anh sẽ chờ em.”
Gia Khánh quay người lại, vẫn dậm chân tại nơi ban công. Anh nghiêng đầu ngắm nhìn Vân Phương ở giữa phòng khách và nhận ra đối tượng hẹn hò của mình cũng rất xinh đẹp, và đáng được khao khát.
Vân Phương ngơ ngác. Thay vì nở nụ cười không muốn đậy che niềm vui tột độ, cô nảy sinh chút nghi ngờ trong cách hành xử của anh. Nhưng sẽ vẫn tốt hơn nếu trước mặt Hải Miên, cô xinh đẹp và rạng rỡ, tay trong tay bên Khánh.
“Cảm ơn anh.”
“Không cần phải cảm ơn anh. Bởi em xứng đáng được vui vẻ, hạnh phúc.”
Cô không biết nên nói gì vì cách cư xử khác lạ của Gia Khánh sau khi anh giáp mặt với Hải Miên ở quầy lễ tân. Vân Phương vội vã đi về phòng ngủ và biến mất sau cánh cửa phòng tắm.
{ { {
Đêm tối ở thành phố Nha Trang lung linh, rực rỡ bởi điện đèn. Gió biển thoáng đãng như muốn phủi bay mọi muộn phiền của những vị khách trốn chạy từ các thành phố xô bồ khác tới nơi đây. Người đi bộ tấp nập trên vỉa hè, thậm chí cả những mảng cát nhộn nhạo đầy vết chân to nhỏ. Những quán hàng đồ lưu niệm trên xe đẩy ồ ạt trèo kéo khách ghé thăm.
Từ trên ban công nhìn xuống, Khánh nhận ra ngoài khí hậu và cảnh quan, nơi đây cũng chẳng khác Sài Gòn phồn hoa là mấy.
Nhưng nếu nhìn trực diện xuống bên dưới, khu resort của SEA SLEEP SOUND gần như tách biệt hoàn toàn với sự nhộn nhạo của bên ngoài. Chúng thoáng đãng bởi hồ bơi, mảnh vườn tươi tốt và dải cát mịn nối liền với biển lăn tăn sóng gợn phía xa. Chúng tạo cho người nghỉ dưỡng nơi đây như kẻ trốn chạy tìm được chống dừng chân lý tưởng. Chúng cho anh cảm giác yên bình đến lạ lẫm.
Anh không muốn làm quý ông lịch sự bởi quần tây, áo sơ mi choàng với vest đen cổ điển. Nhưng trông Vân Phương kìa, cô xuất hiện và quyến rũ trong chiếc váy đắt tiền màu hồng đào cùng mái tóc vấn cao. Gò má cô ửng hồng trong lúc không thể dứt mắt khỏi anh. Đôi môi cuốn hút bởi son đỏ trong lúc nhoẻn miệng cười. Và nếu anh không thể buông lời tán tỉnh thì tốt hơn hết cũng không nên làm cô thất vọng bởi giọng điệu cục cằn. Cô làm đẹp cũng chỉ bởi vì anh, là vì anh.
Dọc theo dải biển nằm trong khu vực quản lý của SEA SLEEP SOUND có tất cả ba thuyền lớn. Mỗi chiếc thuyền đều được trang trí tỉ mỉ, cầu kì và tuân theo một chủ đề nhất định: Tình nhân, Tự do và Cô độc. Vân Phương là tiểu thư Sài Gòn, không khó đoán hay quá  bất ngờ khi cô đặt bàn ăn cho hai người trên chiếc thuyền lớn nhất, lung linh nhất, kèm theo cái tên áp đặt cho mối quan hệ hiện tại, là Tình nhân. Và Khánh cũng không quá muộn phiền vì những điều cỏn con như thế.
Trên thuyền có hai tầng, du khách ngồi gần như kín chỗ khi đồng hồ điểm qua mười chín giờ. Gió biển đêm nay cũng không quá mạnh mẽ. Trời cao, trăng sáng, sao lấp lánh điểm xuyết đầy những dấu chấm tròn nhỏ li ti. Khánh mơ hồ, anh có đang bước vào một vùng đất vốn không tồn tại trong giới thực, và ở giấc mơ ấy, người đang ở bên anh là Hải Miên thì tâm trạng hiện tại có u tối như bây giờ?
Bàn ăn thiết kế kiểu vòng tròn, không quá rộng. Những bông hoa tím nhỏ đẩy đưa bồng bềnh trong chiếc ly đựng lưng chừng nước được trang trí ở giữa là cây nến thơm cháy bập bùng.
Khánh ngồi đối diện với Vân Phương, gần như cả hai đều thả mình trôi nổi theo những suy nghĩ rất riêng trong cùng một bầu không gian lãng mạn. Anh nóng lòng không biết tối nay, cô gái từng là của anh mặc bộ váy nào, mái tóc xù dài đặc trưng được điểm trang ra sao? Cô ấy thực sự lãng quên miền kí ức về anh tự bao giờ và sẵn sàng hẹn hò với người khác đã được bao lâu? Cô ấy liệu có đang ăn tối ở quanh đây, cùng đang ngồi trên một chiếc bàn tròn nhỏ và chỉ cách anh một chút? Cô ấy sẽ nhìn thấy anh và vẫn có thể dùng bữa tối ngon miệng?
Chắc là không đâu. Gần bốn trăm ngày trôi qua, cô ấy đã sống rất tốt, bởi khoảnh khắc đối diện với anh là vẻ mặt bình thản và tự nhiên đến không tưởng nổi. Còn anh, thở dốc và hụt hơi, những ngón tay như bị ngứa chỉ muốn chà xát thật mạnh vào thứ đồ vật đầy gai nhọn. Anh luôn không là chính anh mỗi khi nhìn thấy cô, đối diện với cô. Anh luôn thổn thức vì cô bất chấp cô là nỗi đau lớn trong anh.
Khánh rót đầy hai ly vang Buccella Cabernet Sauvignon, cho Phương và cho chính mình. Anh nâng ly chạm vào chiếc ly còn lại, "Chúc buổi tối suôn-sẻ." Và uống cạn một hơi, đầy dứt khoát.
Vân Phương từ tốn đưa ly vang màu đỏ sậm pha chút sắc lục của ruby lên miệng, nhấm nháp từng chút như chỉ để làm ướt viền môi và thấm vị đầu lưỡi. Cô không cảm nhận được hương thơm của việt quất hay hương gỗ sồi, ngoài vị đắng chát do tâm trạng u uẩn mang lại. Bởi ngay phía dưới đường cầu thang di chuyển lên bến nhà hàng con tàu mang tên Tự do, bóng dáng của Hải Miên vừa xuất hiện dẫu cho đi cùng cô là một người đàn ông cao lớn khác.
Buổi tối thực sự không-suôn-sẻ rồi, ít nhất là với chính Vân Phương.
Tiếng chuông cảnh tỉnh như dóng lên từng hồi, nhắc nhở để Phương hiểu, bữa tối nay sẽ thật sự tồi tệ nếu như Khánh cũng đang chứng kiến sự xuất hiện của người tình thuở nào.
Và dự đoán của cô đã không sai.
Khánh đứng vụt dậy, hai tay anh bám giữ lấy lan can của chiếc thuyền mang tên Tình nhân. Ánh mắt anh ghim chặt vào hình ảnh của cô gái mặc chiếc váy voan xanh dài đang được gã da đen chỉn chu trong chiếc quần tây sẫm màu và áo sơ mi trắng bồng bế trên tay. Họ di chuyển từng bước trên bậc cầu thang nối liền từ dải bờ biển lên chiếc thuyền Tự do. Và phía sau, một nhân viên phục vụ của nhà hàng mang theo chiếc xe lăn một cách vất vả.
Anh nhìn chăm chăm vào chiếc xe lăn chết tiệt đó. Hoài nghi, dần khẳng định và sau cùng là bác bỏ giả thiết đang hình thành trong đầu anh. Ví như chiếc xe lăn đó không phải là thứ đang thay thế đôi chân của Hải Miên? Ví như chiếc xe lăn đó là của một khách hàng khuyết tật cũng đang ăn uống ở trên boong tàu. Nhưng một cô gái có tính cách đoan trang, đầy tự tôn như Hải Miên nhất định không thể tự do để một gã trai khác đụng chạm vào cơ thể như thế, nhất định không dễ dãi và gần gũi như thể hai cánh tay để trần kia vòng qua cổ gã trai, bám giữ thật chặt trong lúc họ di chuyển.
Khánh không dám tin vào đôi mắt của mình nữa. Chẳng lẽ, một ly vang Buccella Cabernet Sauvignon lại có sức mạnh hủy diệt và làm anh choáng váng đến nhường này?
Cô từng là thế giới của anh, là tương lai ngọt ngào và niềm hạnh phúc lớn lao trong anh. Nhưng giờ đây thì sao? Thế giới của anh đang được bọc gọn trong vòng tay của kẻ khác. Tương lai tốt đẹp mà cả hai từng vẽ ra và mơ tưởng chỉ còn một mình anh sống trong những hoài niệm cũ kĩ. Tự bao giờ, anh đã biến thành kẻ ngu ngốc trong một tình yêu không còn tồn tại nữa?
Không thể nào!
Chiếc váy voan xanh dài che kín đôi chân của Hải Miên. Khánh không nhìn thấy gì ngoài đôi hài màu phớt đỏ thấp thoáng trong ánh điện đèn lấp lánh. Gương mặt của cô bừng sáng trong đêm với nụ cười tươi tắn và đôi môi không ngừng mấp máy chuyện trò. Mái tóc xù đặc trưng tết gọn phía sau càng làm vẻ đẹp của cô thêm trẻ trung và nữ tính.
Nhưng, chiếc xe lăn? Chiếc xe ấy? Chuyện gì đã xảy ra hơn một năm qua kể từ ngày họ chia xa?
Chiếc thuyền Tình nhân bắt đầu di chuyển, hướng đi của chúng ngược đường với chiếc thuyền Tự do. Khoảng cách của anh và Hải Miên càng ngày một gần dù cho anh và cô không thể trực tiếp đối thoại với nhau ở ngay giây phút này. Và khi cô tới vị trí chiếc bàn tròn, ngồi xuống chiếc xe lăn dưới sự giúp đỡ của gã da đen, Khánh hiểu, tiếng súng của Chúa trời vừa găm đạn thẳng vào đầu anh.
Choáng váng!
“Cảm ơn anh Thắng nhé!” Hải Miên mỉm cười, “Anh đã không làm em phải khó xử.”
Thắng chống tay xuống bàn, mu bàn tay day day nơi chiếc cằm vuông vức đầy rắn rỏi. “Vì anh đã chọn chiếc thuyền mang tên Tự do à?”
Miên cười tươi, cô cảm thấy thoải mái và không hề giấu giếm suy nghĩ của mình.
Thắng thì khác, anh đã ước họ có thể cùng nhau ngồi thưởng thức bữa ăn tối lãng mạn trên chiếc thuyền Tình nhân sắp di chuyển ngang qua. Bởi sẽ thật lỗ mãng nếu anh chủ động đặt tên cho mối quan hệ của hai người, và rất khó để có thể níu kéo những buổi hẹn hò về sau nếu cô chủ động trốn chạy. Nhưng một người đàn ông ở ngưỡng tuổi ba mươi tư, đã đi qua cái thời nông nổi từ rất lâu, luôn đầy tham vọng, vừa được thăng tiến lên chức thuyền trưởng cho một chuyến hàng sang bên châu Phi vào tuần tới, không bao giờ muốn giấu nhẹm ước nguyện nghiêm túc trong chuyện tình cảm nam nữ với cô gái này, mặc sức cô thường ngó lơ và anh vẫn đắn đo chuyện gần gũi với một người khuyết tật liệu có ổn không nếu họ thực sự trở thành một gia đình.
Nhưng hãy mặc xác những điều tưởng tượng xa xôi ấy đi, chuyện đó chắc còn xa lắm nếu Miên cứ tần ngần với nỗi mặc cảm vì là người khuyết tật trước mặt Thắng, còn anh luôn bận bịu với các chuyến hàng liên tiếp nhau và đi xa đến vài tháng trời mới cập bến về Việt Nam một lần.
Có dịp nói chuyện, anh kể cho cô nghe ti tỉ thứ mà bản thân gặp phải trên những chuyến tàu hàng lênh đênh ngoài biến lớn, đến những chuyện tủn mủn cỏn con rất đàn ông trong cuộc sống sinh hoạt đời thường quẩn quanh trên một khoảnh diện tích nhỏ hẹp từ ngày này qua tháng khác.
Đôi khi, Hải Miên cũng cười khẽ trước những câu chuyện của anh. Cô thường bảo, “Em tưởng đàn ông các anh phải ga lăng lắm, hóa ra khi sống chung với nhau, cũng phát sinh nhiều chuyện bên lề, nghe thú vị thật.”
Nhưng khi Thắng chủ động lái câu chuyện sang cuộc sống mỗi ngày của Miên, khuôn mặt rạng rỡ của cô chuyển thành màu tái xám, “Anh biết đấy. Người tàn tật sẽ gặp rất nhiều khó khăn trong mọi vấn đề, thậm chí những việc sinh hoạt rất cá nhân cũng không thể tự một mình giải quyết được. Nghe có vẻ thì bất tiện thật.”
Thắng chỉ nhìn cô chằm chằm khi ấy. Miên đang tạo dựng những hàng rào chắn vững chắc, dày dặn để anh không thể tiến đến gần hơn? Hay cô muốn phơi bày cuộc sống khó khăn của mình để anh chủ động rút lui, không hoài phí khoảng thời gian ít ỏi đếm bằng ngày trên đất liền để tìm hiểu một cô gái khác tốt hơn Miên.
Thời gian bên cạnh cô là ít ỏi vô cùng, nhưng sự kiên nhẫn của anh khi đeo đuổi một người phụ nữ như Miên chưa bao giờ dai dẳng và có sức bền mãnh liệt trên đường đua nhiều như thế. Hạn chế gặp phải của một người khuyết tật như Miên luôn phơi bày trước sự chứng kiến của người đời, nhưng sức hút từ cô giống như nam châm với thỏi sắt khiến anh không tài nào dứt nổi.
Bữa tối ngày hôm nay, thay vì nói chuyện tầm phào và thi thoảng đá ngang vài câu tán tỉnh hò hẹn nam nữ, Thắng gần như biến thành một người khác, ít nói hơn hẳn so với lần ăn tối gần nhất giữa họ là cách đây năm tháng. Bởi khi chiếc tàu Tình nhân di chuyển ngang qua, ánh mắt Miên như găm chặt tới nơi ấy - một người đàn ông đang đứng bất động ở vị trí lan can và cũng đang nhìn cô đau đáu.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét