Chạy Theo Ánh Mặt Trời - Tiểu thuyết Lâm Phương Lam - Chương 15

Chương 15
Sân bay Huế nhỏ hơn rất nhiều so với những nơi anh từng đến. Một màu mây xám ngắt và hơi lạnh lùa về trong buổi chiều buông làm lòng anh tê tái. Anh ước sao. Anh sẽ tìm ra Kim Uyên. Vào tối nay.
Chuyến bay từ Buôn Mê tới đây không làm anh mệt mỏi. Chính xác là ước mong nhìn thấy cô lúc này làm trái tim anh ấm lại và quên hết những khổ cực của thời tiết.
Sự mất tích ngay trong đêm qua của Kim Uyên khiến anh như người chết đi sống lại. Anh cần giải thích. Làm sao anh có thể để mất cô một cách trớ trêu như thế này. Cô ghen rồi? Cô đa nghi nữa. Nhưng dù cô có ứng xử như thế nào thì tất cả cũng là lỗi từ anh. Sự hiểu nhầm xuất phát từ anh, từ vòng tay ôm an ủi và ngăn cản Kiều Trang cần – phải - dừng - lại...  Từ anh, từ anh.

Ngồi trên chiếc taxi chạy về địa chỉ mà anh được biết và chắc như đinh đóng cột rằng, Huế chính là quê hương của cô. Anh sẽ gặp cô tại đây. Sự bất ngờ mà anh mang đến sẽ khiến cô quên đi giận hờn trong giây lát và đó chính là cơ hội nhanh nhất để anh nối lại lại tình yêu của mình.
Chiếc taxi dừng lại ngay trước bờ biển trải dài cát trắng. Những rặng dừa khô đổ ngả về hướng biển mang vẻ tiêu điều. Những gì anh nhìn thấy chỉ là một căn nhà gỗ, bên trên lợp bằng lá dừa khô, nằm chênh vênh trên các mỏm đá ngổn ngang xếp đầy. Một làn khói mỏng bay lên lởn vởn trên vòm trời xuất phát từ góc trái của căn nhà đơn sơ.
Nước mắt bất chợt ứa ra từ khóe mắt anh.
Một bà cụ đã già, chừng khoảng tuổi tám mươi đang ngồi còng lưng bên chiếc bếp củi. Anh chưa bao giờ nghe Kim Uyên kể về sự tồn tại của bà cụ. Anh biết mẹ cô chỉ ở tuổi năm mươi. Sự hoang mang và chút thất vọng bắt đầu xâm chiếm suy nghĩ của anh.
“Bà ơi... ”, anh kéo chiếc cửa bếp được tết lại bằng lá dừa khô và đặt bước chân đầu tiên vào căn nhà. Mùi ẩm mốc xộc thẳng tới mũi anh. Không gian trong căn nhà nhỏ này khác hẳn với không khí trong mát mang hương vị mặn của biển cả. Anh cảm thấy hơi khó thở.
Bà cụ quay lại nhìn anh. Đường chân mày bạc trắng nhăn nhăn lại, “Cậu kiếm ai?”
“Dạ. Con chào bà.” Một nụ cười điểm xuyết trong mắt anh. Những tia hi vọng như đốm lửa bắt đầu sáng trắng. “Bà cho con hỏi, Tô Kim Uyên có nhà không ạ?”
“Anh nói gì cơ?”, bà cụ hỏi lại. Sự biểu hiện trên khuôn mặt bà vô cùng phức tạp. Anh không hiểu nổi, đó là sự hoảng hốt, ngạc nhiên hay thờ ơ nữa.
“Bà cho con hỏi ở đây có ai là Tô Kim Uyên không ạ?”, anh nhắc lại.
Nếu là một người đàn bà ở tuổi trung niên, chắc chắn bà cụ sẽ đứng bật dậy. Thay vào đó, ánh mắt bà trở lên tức giận và vằn lên những tia màu đỏ tím. Bàn tay chỉ còn lớp da nâu mỏng bao bọc đưa những đoạn củi ấm nước vào bếp. Chúng sùi bọt trắng và tí tách kêu.
“Cậu kiếm sai chỗ rồi. Tôi chưa bao giờ nghe thấy cái tên đó. Chưa một lần, từng nghe.”
“Nhưng bà ơi... ”, anh hụt hẫng, “Chính Tô Kim Uyên đã lấy địa chỉ này để làm hồ sơ nhập trường mà.”
Bà cụ vịn tay vào thanh cửa. Lưng bà còng quá nửa khi đứng dậy. “Tôi nhắc lại cho cậu hay. Ở đây chẳng có ai tên như thế cả. Cậu không thấy. Ở nơi quanh năm mưa bão này chẳng có nổi một căn nhà hay sao. Tôi chỉ có một mình ở đây thôi.”
Anh bối rối, “Bà đã già. Vậy mà, bà ở đây một mình ạ?”
“Phải.” Rồi bà cụ ho khụ khụ.
Một cơn gió mạnh lùa ạt tới làm những cành dừa khô rơi loạt xoạt trên bờ cát.
Bà cụ bất chấp sự “tàn bạo” của tiết trời. Bà vẫn vịn người vào chiếc gậy tre và đi ra khỏi gian bếp trước sự buồn bã của anh.
Anh không thể tìm được cô. Nơi đây có phải quê hương của cô?
Hóa ra, anh chẳng biết gì về gia đình cô ngoài những gì cô kể trên lý thuyết. Và ngược lại, cô cũng thế.
{ { {
Cơn bão cấp bẩy đổ ập thẳng vào Huế ngay trong đêm. Bầu trời xám ngắt và những đám mây khổng lồ cuộn mình thành đủ hình dáng khác nhau bay trôi nổi trên không trung.
Tháo bỏ chiếc áo khoác ngoài và hong khô trước chiếc quạt cây, anh ngồi bất động trong căn nhà nghỉ bình dân và chưa một giây nào bỏ qua những suy nghĩ về Tô Kim Uyên. Em đang ở đâu? Em đang chạy trốn ở đâu?
Anh liên tục thở dài, những hồi chuông ngân vô vọng vẫn rít lên như thể muốn chế giễu anh. Anh điện thoại cho Thảo Nhi, cô ấy cũng đang rối lên và tra hỏi Kiều Trang bằng mọi giá. Nhưng những thông tin về Tô Kim Uyên mà anh nhận lại được vẫn chỉ là con số không vô nghĩa.
Anh kéo vội chiếc áo khoác gió mặc lên người. Sự chờ đợi gần mười năm phút để taxi có mặt cũng làm anh khó chịu và trong lòng râm ran như lửa đốt. Giữa thời tiết mưa bão như thế này, bà cụ sẽ sống ra sao? Và có thể, Kim Uyên đoán được sự có mặt của anh nên cô đã tìm cách lẩn tránh.
Những giọt mưa nặng hạt đầu tiên bắt đầu táp vào da thịt anh bỏng rát. Những đường sét hung bạo rạch cứa nền trời cũng chẳng thể khiến bước chân anh chùn lại khi đang hướng về căn nhà siêu vẹo nằm chênh vênh trên mỏm đá ngoài kia.
Ngọn lửa vàng vọt là thứ ánh sáng duy nhất trong căn nhà nhỏ. Bà cụ già vẫn ngồi còng lưng và bàn tay gầy gò liên tục nhón củi vào bếp. Sự đơn sơ của căn phòng tiếp tục thiêu đốt những suy nghĩ trong anh.
Bà cụ tỏ ra yên lòng và chẳng bận tâm. Với bà, trận cuồng phong ngoài kia như không hề tồn tại. Bà vẫn tự sưởi ấm mình.
Và Tô Kim Uyên cũng không hề ở đây.
Những gì anh được biết qua bộ hồ sơ đã không còn tồn tại hoặc có một bí mật nào đó đang được che giấu sau ánh mắt vừa giận dữ vừa bối rối của bà cụ.
“Mưa gió thế này, cậu còn tới đây làm gì nữa?”
Anh sững người. Bà cụ nói mà không hề nhìn về phía anh đang đứng. Và sự có mặt của anh cũng không khiến bà ngạc nhiên.
“Tôi biết cậu tới đây đã được một lúc rồi. Nhưng tôi không mời cậu vô nhà. Tôi muốn thử lòng kiên nhẫn của cậu tới đâu.”
Rồi bà lại ho lên từng đợt.
“Ý của bà là? Con vào trong được rồi, phải không ạ?” Anh cười mỉm và đẩy cánh cửa lá. Cơ thể anh trở lên ấm áp hơn một chút.
“Cậu kiếm con bé Uyên à?”, bà cụ hỏi thẳng trong khi anh vẫn còn đang rũ rũ nước mưa bám đầy trên tóc.
Anh mừng quýnh. Anh đi tới phía bà cụ và ngồi lên một chiếc ghế gỗ nhỏ. “Bà ơi. Bà biết cô ấy phải không? Có phải cô ấy đã về đây và tránh mặt con. Phải không bà? Con xin bà. Bà đừng giấu cô ấy. Con cần giải thích với cô ấy một chuyện.”
Sự tới tấp và niềm vui len lỏi trong lòng anh đột nhiên bị đứt cái phịch trước câu trả lời lạnh như dao găm. “Từ khi con bé Uyên lên ba tuổi, tôi đã không còn gặp nó nữa rồi.”
Bà cụ đứng dậy một cách khó nhọc và rót đầy hai bát nước từ chiếc ấm đặt trên bếp đã sôi. Bà đưa về phía anh, “Cậu uống nước chè tươi, cơ thể cậu sẽ ấm hơn đó”.
“Con cảm ơn bà.” Anh đỡ lấy chén nước nóng và nhấp ngụm nước chè đầu tiên. Cổ họng anh đã có vẻ dễ chịu hơn lúc đầu. “Ý của bà là, Uyên đã từng sống ở đây, và đây là nhà của cô ấy?”
“Quê ngoại”, bà cụ giải thích thêm. “Nhưng mẹ con bé bồng nó đến vùng làm ăn kinh tế mới từ dạo đó. Dạo trước, một năm, mẹ nó về đây thăm tôi vài bận. Nhưng mấy năm trở lại đây, tôi không thấy nữa. Tôi vừa giận mà vừa thương.”
Bà cụ xúc động rồi tự lấy bàn tay ốm yếu của mình đập thùm thụp vào ngực, bàn tay kia của bà vẫn liên tục nhóm củi vào bếp khiến khói bếp um lên trong gian phòng nhỏ.
Anh hắt hơi liên tục rồi cố lấy cời bếp đẩy bớt củi ẩm ra ngoài, “Bà đừng thế. Bà để con nhóm bếp giùm bà.”
“Anh là người thành phố. Anh có biết không mà làm?”
“Con... ”, anh gãi đầu lúng túng.
“Tôi cũng đùa thế thôi. Chứ cậu đừng để bụng. Giận người già là cực thân lắm.” Miệng bà móm mém nhai miếng trầu không. “Thế anh là gì với con bé mà lặn lội tới tận đây. Nghe giọng anh, tôi cũng chẳng biết anh là người Nam hay Bắc nữa?”
“Dạ thưa bà, con là người gốc Nam nhưng con học ngoài Hà Nội suốt nhiều năm dài nên cũng học được chút vốn từ ngữ ngoài đó. Con đang là giảng viên trường Đại học trong Sài Gòn, và Kim Uyên từng là học trò của con.”
“À”, bà cụ gật đầu, “Anh thương yêu con bé đó à?”
“Vâng.” Anh quả quyết.
“Tôi chẳng biết mặt mũi nó ra làm sao. Xinh xắn, ngoan hiền, hay lại quậy phá. Tôi giận má nó nên mỗi lần về đây, tôi đều cấm tiệt chuyện đưa con bé cháu về nhà. Nhục lắm. Nhục lắm... ” Bà cụ khe khẽ rít lên.
Anh đang khơi dậy nỗi đau được kìm nén trong người đàn bà này. Nhưng anh cần hiểu và biết nhiều hơn về tuổi thơ không êm đềm của Tô Kim Uyên. Anh yêu con người cô. Anh muốn biết tâm hồn cô. Anh muốn cùng chung nỗi đau như đã ngấm vào máu và chảy xuyên suốt cuộc đời cô. Và anh không thể dừng lại việc làm đau một bà cụ đã ở tuổi ngoài tám mươi. “Ý của bà là...  Bà chưa gặp Tô Kim Uyên một lần nào kể từ khi cô ấy ba tuổi ạ?”
Bà cụ hơi gật đầu và vẫn chăm chú nhìn về phía ánh lửa vàng leo lắt.
“Con có hình của cô ấy. Bà nên xem chúng. Cô ấy rất xinh xắn và có tài năng.”
“Tôi biết là thế nào nó cũng giống mẹ nó mà.” Rồi bà ấm ức khóc khi cầm tấm hình của Tô Kim Uyên trên tay. Cô gái qua tuổi hai mươi ba, nước da trắng mịn, đôi mắt đen láy, mái tóc tết dài và cái miệng cười tươi khi đang ôm tấm bằng tốt nghiệp đại học trên tay.
Nụ cười xen lẫn không giấu được dù nước mắt bà có chảy ròng và làm ướt hai bên gò má. Nhưng đột nhiên, bức ảnh trở nên nhắn nhúm lại khi bị bà vo tròn trong lòng bàn tay. Chưa đầy một giây, chúng bị ném gọn vào trong bếp lửa.
“Bà làm gì thế? Bà? Bà ơi... ”
Anh hốt hoảng và nhanh tay nắm lấy củi khô bên cạnh chỗ ngồi và gạt mạnh tấm hình ra ngoài. Không kịp. Tấm hình đã bị cháy xém mất vạt áo và khuôn mặt cô chuyển sang màu ố vàng.
Những giọt nước long lanh xuất hiện trong mắt anh. Anh cảm thấy hối hận vì đã nghĩ, người đàn bà này sẽ giúp anh hiểu hơn về người con gái anh yêu.
“Đó là cháu gái của bà cơ mà. Cô ấy đã làm gì sai chứ?” Anh hét lên và liên tục lấy tay áo phủi bụi bám trên tấm hình.
“Tôi không có người thân. Tôi không có một ai hết. Cậu hiểu không?” Bà cụ vung cao một chiếc củi đang nhem nhóm lửa rồi đập mạnh xuống bếp.
Anh hoảng hốt và đứng bật dậy. Anh lùi xa bà cụ và khuôn mặt anh trở lên sợ hãi.
Mới chỉ vài phút trước, bà cụ rưng rưng nước mắt nhìn ngắm đứa cháu ngoại suốt hai mươi năm không gặp. Nhưng đột nhiên chỉ sau vài giây, bà lại muốn thiêu rụi và phủ nhận hoàn toàn.
Bà cụ cười trong lúc ho, “Sao mà nó lại giống cái thằng bố của nó quá thể? Cái thằng ôn dịch. Cái thằng dụ dỗ con gái của tôi để rồi cả một đời con bé phải khổ?”
Anh tựa người vào vách tường lá. Anh lắng nghe từng câu mà bà cụ đang nguyền rủa cuộc đời và số phận. Nhưng ngay cả bà cụ cũng không biết Tô Kim Uyên đang sống ở đâu trong suốt nhiều năm ròng. Và anh cũng chưa bao giờ nghe cô nói về sự tồn tại của ba mình nữa.
Những con sóng ngoài kia vẫn cuộn mình đập xô tràn bờ cát trắng. Những cơn gió mang vị mặn muối biển vẫn tạt vô bờ làm cho rặng dừa khô xào xạc đung đưa trong đêm. Phía xa xa, một vài ánh đèn hiếm hoi của những con tàu đánh cá như chấm sáng nhỏ nhoi điểm xuyết một vài điểm nhấn của bức tranh đêm.
Anh ngó đầu qua ô cửa sổ, bà cụ già vẫn còng lưng bên bếp củi và không thôi trách than cuộc đời.
Anh không liên lạc được với cô. Điện thoại của cô luôn nằm ở ngoài vùng phủ sóng. Anh biết tìm cô ở đâu? Anh không biết tình yêu của anh đang ở nơi nào? Vậy mà đã có lúc, anh tự mãn với bản thân rằng, “Chỉ cần anh muốn gặp cô, anh sẽ biết cô đang chờ đợi anh ở vị trí nào trên mảnh đất mà cả hai người đã từng đặt chân qua?”
{ { {


Đăng nhận xét

0 Nhận xét